Chương 27

"Hà Yến Lê đuối lý, nghĩ nghĩ lại nói: "Vậy ngươi ức hϊếp muội muội, không đồng ý cho quần áo và trang sức của Hà Yến giống ngươi, trước mặt mọi người làm bẽ mặt Hà Uyển không địch lại thân phận trưởng nữ tôn quý của ngươi, cái này lại giải thích thế nào?" Hà Yến Lê nhìn chằm chằm Hà Cẩn, quát: " Làm con trưởng mà không hiền, làm trường giả bất nhân, ta có thể làm theo lẽ thường là mà phế đi vị trí trưởng nữ của ngươi!"

Hà Cẩn lòng đau như cắt, kiếp trước nàng khuyên nhủ chính mình làm trưởng nữ phải rộng lượng nhân đức, bị khi nhục cũng chỉ yên lặng nhận lấy, khi đó sao không thấy Hà Yến Lê thông cảm với mình chiếu cố với mình, hôm nay có gì lại trực tiếp tức giận mắng, chuyện phế trưởng thậm chí cũng đã nói ra miệng, Hà Cẩn vừa tức vừa giận, chỉ cảm thấy một một mùi tanh tuôn ra đến cổ họng, hàm răng cắn nát cánh môi máu tươi được chảy vào.

Trong lòng Hà Cẩn rưng rưng nuốt chua xót trong miệng xuống, đả thông tinh thần, ở Nguyệt lâu nàng mắng Kỷ Văn Ý một trận là cô ý gây nên, vì để cho Thừa tướng với Hà Yến Lê sinh ra khoảng cách, sẽ không như kiếp trước dễ dàng bị người khác giật dây cấu kết một chỗ, trước mắt Hà Cẩn không định kiếm củi ba năm thiêu một giờ để cho Hà Yến Lê phế mình đi nhảy vào cùng một thuyền với Thừa tướng, dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước.

"Phụ thân, con tặng vòng ngọc cho muội muội như thế là khi nhục muội muội sao? Cái vòng ngọc đó dù không phải vật gì vô giá, nhưng lại là năm đó mẫu thân để lại cho con gái làm của hồi môn." Hà Cẩn nói xong liền khóc rấm rứt, nức nở nói: "Khuyên tai không phải con không muốn cho muội muội, mà là không cho được, ở dưới khuyên tai đó có khắc bản vẽ mà thánh thượng ban thưởng, còn có ý chỉ bản vẽ chỉ có thể tặng cho con trưởng trong phủ, muội muội là thứ xuất, nếu con đưa đôi khuyên tai ngọc này cho muội muội, đây chính là phạm vào tội khi quân! Sẽ mang đến cho phủ họa lớn không rõ ràng, phụ thân!"

Trong lòng Hà Yến Lê cả kinh, khi quân dối vua là tội lớn cả nhà bị tịch thu tài sản trảm kẻ có tội, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, nghĩ như thế, hỏa khí trong lòng Hà Yến Lê bị giội một gáo nước lạnh liền tiêu tan.

Hà Cẩn nhìn hắn rồi lại nói: "Yên nhi muội muội còn nhỏ, những việc lúc đó, con làm sao có thể ghi hận trong lòng, không cho muội muội mặc y phục giống con, việc này qua thật là oan uổng cho Cẩn Nhi, nếu phụ thân vẫn không tin, người tìm Yên nhi muội muội hỏi là biết."

Hà Cẩn nhắc đến chuyện lúc đó, là để Hà Yến Lê thẹn trong lòng, chỗ Hà Yên thì Hà Cẩn tự có cân nhắc, hôm nay Hà Yên thấy Hà Cẩn trong lòng liền sợ hãi, nàng ta vạn lần cũng không dám đắc tội với Hà Cẩn, nếu lui lại mười bước, cho dù Hà Yên nói Hà Cẩn khi dễ mình, có vết xe đổ, Hà Yến Lê cũng không tin nàng ta mười phần. Hà Yến Lê trách mắng Hà Cẩn chỉ là nhất thời giận đến không tỉnh táo, tỉnh táo lại, hắn không nhìn mặt hòa thượng cũng phải nhàn mặt Phật, Hà Yến Lê không dám đắc tội với Phủ Thừa tướng, cũng giống như hắn cũng không dám chặt đứt quan hệ đối với Phủ Quốc công sau lưng Hà Cẩn.

Trước mắt Hà Yến Lê mặc dù muốn dựa vào Phủ Quốc công nhưng đối với Thừa tướng, trong đầu hắn vẫn còn tồn tại suy nghĩ, ngày hôm nay Hà Cẩn muốn chặt đứt suy nghĩ đăt cược cả hai bên của Hà Yến Lê.

"Phụ thân, Kỷ Văn Ý khi nhục con là trưởng nữ Hà phủ, chính là bất kính đối với Hà phủ, phụ thân và Thừa tướng là cùng là quan như nhau, chẳng lẽ Hà phủ cứ phải cúi đầu thấp hơn Phủ Thừa tướng đó một bậc hay sao? Trưởng nữ Hà phủ là con cũng phải cố gắng coi công tử của Thừa tướng cao hơn Hà phủ, cao hơn phụ thân sao?"

Từng giọt nước mắt ào ào rơi xuống, mắt Hà Cẩn sưng đỏ quan sát Hà Yến Lê, một phen đâm thẳng vào đáy lòng Hà Yến Lê.

Hà Yến Lê tuy là loại nịnh nọt, nhưng cũng là người có dã tâm, tất nhiên là không muốn kém một bậc, nhất là trước mặt con cái, càng muốn mặt mũi. Hà Cẩn đem mình, Hà phủ và Hà Yến Lê gộp lại thành một, như vậy thì, Kỷ Văn Ý không chỉ khi nhục Hà Cẩn mà cả Hà Yến Lê hắn nữa.

"Một chồng ngân phiếu đặt ở trước mặt Cẩn Nhi, mở miệng liền đòi khuyên tai trên tai Cẩn nhi, Kỷ Văn Ý khinh người quá đáng, Hà Cẩn mặc dù tính tình bạc nhược nhưng cũng hiểu mình thân là trưởng nữ liền bận tâm đến mặt mũi Hà phủ, phụ thân lần này quở trách lại giống như công án (棒喝), lòng Cẩn Nhi reo hò không biết giải quyết thế nào, về sau càng không biết làm như thế nào cho phải."

Lúc Hà Cẩn nói chuyện cũng khơi gợi trong lòng Hà Yến Lê nhiều đắn đo, An thị cuối cùng cũng chỉ là họ hàng xa với Thừa tướng, mà trong phủ chỉ là di nương, mình nhảy vào với Thừa tướng cùng một phe, cũng chỉ là một quân cờ có cũng được mà không có cũng không sao, mà Phủ Quốc công kia, Sở Quốc công yêu thương Hà Cẩn, Hà Cẩn lại chính là trưởng nữ trong phủ, cẩn thận cân nhắc một chút thân sơ xa gần đều trong tầm mắt, Hà Yến Lê âm thầm ảo não vì sự lỗ mãng của mình, suýt nữa nhặt hạt vừng ném đi dưa hấu.