Chương 29

Diệu Châu gật gật đầu, cười mà không nói

Sáng sớm, xe ngựa của Phủ Quốc Công trở lại trước cửa Hà phủ, dừng lại chờ đợi, con ngựa trước xe giương cao đầu lắc lắc, xua tan sương mù sáng sớm.

Tiếng quạ kêu quạc quạc, ngoài cửa sổ âm u, Diệu Châu sờ sờ cái mũi lạnh đến hồng lên, vén rèm vào phòng.

Hà Cẩn đang ngồi ở trước bàn trang điểm, tóc đen vẫn xõa ra bên thái dương, âm thầm suy nghĩ, nàng chưa nhận ra mình đang nhớ đến cô cô trong nội viện cảnh sắc hoang vắng, lập tức chóp mũi chưa xót, trong nội tâm khó chịu.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng của Diệu Châu làm gián đoạn suy nghĩ của Hà Cẩn, Hà Cẩn nhìn qua gương bóng dáng đi đến càng gần, liền thu lại suy nghĩ.

Chốc lát, Diệu Châu đi đến gần, nhẹ giọng bẩm báo: "Tiểu thư, nha hoàn kia, em cho người gọi rồi, đang chờ ở ngoài cửa chính."

Hà Cẩn gật đầu, lại dặn dò Diệu Châu mấy ngày này quan tâm chăm sóc về khoản ăn uống cho Hà Hiểu Dung và Tứ tiểu thư Hà Đình, rồi mới nói Diệu Châu gọi Đậu Hoàng vào.

Lại nói về Đậu Hoàng kia, nàng vốn là nha hoàn ở Phủ Thừa tướng, bởi vì đắc tội với Kỷ Vận Dao mà bị đuổi khỏi Phủ Thừa tướng, sau đó đi theo bà tử lúc này mới được Hứa ma ma chọn trúng để vào làm trong viện của Hà Cẩn, mà nàng ta trong lòng hiểu rõ bên cạnh chủ tử có mấy vị tỷ tỷ chủ tử mang về từ Phủ Quốc công, chính mình an phận thủ thường, cho nên Đậu Hoàng mỗi này đều chăm chỉ cần cù làm việc, rất ít khi dò xét tâm tư Hà Cẩn, một lòng trung thực muốn làm nha hoàn bình thường.

Sáng nay, lúc Diệu Châu đánh thức Đậu Hoàng, Đậu Hoàng giật mình nhảy dựng lại sợ mình đã làm chỗ nào, sắp bị đuổi khỏi phủ.

Đậu Hoàng run lẩy bẩy đơn độc đứng ở bên ngoài, trong đầu không rõ ngọn nguồn, thấy chủ tử nói gì đó rồi lại yêu cầu làm mấy chuyện gì đó, nàng tất cả đều quên sạch sẽ, chỉ mong chủ tư không đuổi mình đi là được.

Vành mắt Đậu Hoàng tím tái, dậm chân chà xát tay, trong lòng vô cùng sốt ruột, mới nghe Diệu Châu gọi đi vào.

"Tiểu thư." Đậu Hoàng gấp đến độ mắt đỏ lên, vừa mới định quỳ xuống đã bị Diệu Châu đến gần ngăn cản.

Diệu Châu nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Đậu Hoàng, ánh mắt nhu hòa không tiếng động an ủi, đưa nàng ta đến bên cạnh Hà Cẩn, rồi sau đó lấy ra một cái lược gỗ khắc hoa văn, ra hiệu cho Đậu Hoàng giúp Hà Cẩn trang điểm.

Đậu Hoàng lập tức không suy nghĩ gì nữa, lại một mực cưỡng ép không dây dưa nữa, quyết tâm, nàng ta nhận lấy lược gỗ, đối với Diệu Châu cảm kích cười, rồi sau đó búi một đám tóc dài của Hà Cẩn lên, trang điểm tinh tế.

Diệu Châu đứng ở một bên nhẹ nhàng cười, trong lòng nàng thật sự nhìn không thấy ý nghĩ của Hà Cẩn. Lúc trước Hà Cẩn kêu nàng cẩn thận với nha đầu này, nàng quan sát được một thời gian cũng không phát hiện có chỗ nào không ổn, rồi trang cái đêm nàng thấy thế mà bẩm báo với Hà Cẩn, Hà Cẩn liền muốn nàng đưa người đến.

Diệu Chau trong đầu đang nhớ lại, Đậu Hoàng chỗ kia tay run lên, nhất thời mạnh tay kéo làm Hà Cẩn đau đớn.

"Tiểu thư tha tội! Tiểu thư tha tội!" Đậu Hoàng bịch một phát quỳ xuống, Hà Cẩn bị đau nhưng không kêu lên tiếng, chỉ âm thầm nhịn xuống.

Đậu Hoàng là người thật thà, điều tra cũng không thấy gia đình nàng với Thừa tướng có liên quan đến nhau, Hà Cẩn liền không có ý định gây khó dễ cho nàng ta, ngược lại còn có suy nghĩ trọng dụng.

Mấy ngày trước nha hoàn mới tới đây phạm lỗi, không người nào dám ra tay giúp đỡ, chỉ có Đậu Hoàng một lòng giúp đỡ nha đầu kia, bởi vậy Hà Cẩn mới biết nàng ta là người lương thiện, Đậu Hoàng mặc dù có chút chất phác, nhưng cũng không quan trọng, quý ở chỗ là người trung thực.

"Đứng lên đi." Hà Cẩn gộp lại chỗ tóc dài, Diệu Châu liền tiến lên phía trước ba bước dìu Đậu Hoàng đang lạnh như băng trên mặt đất đứng lên.

Hà Cẩn nhìn qua gương thấy nha đầu kia run rẩy đứng lên, trong nội tâm than nhẹ, Tuyền Ngư biết được suy nghĩ của chủ tử, rót chén trà nóng, khích nhủ Đậu Hoàng uống, đến gần an ủi.

Một ngụm trà nóng trôi xuống bụng, Đậu Hoàng không ngừng ho khan, hơi nóng bay lên, nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch này, Diệu Châu và Tuyền Ngư đều không nhịn được nghiêng mắt che miệng nở nụ cười.

Hà Cẩn cũng không khỏi giương mày, Đậu Hoàng xấu hổ đỏ mặt, ngược lại trong lòng nhất thời quên mất khẩn trương và sợ hãi, mặt cúi gằm xuống chỉ nhìn chằm chằm đôi chân của mình.

"Tiểu thư, tiểu nha đầu đúng là thú vị, nhìn khuôn mặt này so với trứng gà chín còn hồng hơn mấy phần!" Diệu Châu sóng mắt lau động, vuốt bụng cười vui vẻ đi thẳng.

"Đừng có trêu ghẹo muội ấy, nha đầu xấu xa kia, ta sao lại đi tìm trò giải trí chứ?" Nhìn khuôn mặt Đậu Hoàng đỏ ửng, Hà Cẩn lập tức nổi lên chút ý nghĩ trêu đùa, cũng không nhịn được nữa trêu chọc vài câu cùng Diệu Châu.