Chương 30

Bàn tay lạnh lẽo của Đậu Hoàng nắm chặt làn váy hai bên, mặt đỏ rực không nói lời nào, lại bất tri bất giác an tâm.

Dừng cười, Hà Cẩn lại để cho Đậu Hoàng vấn tóc, mặc y phục một phen rồi sau đó dẫn mấy người Đậu Hoàng, Diệu Châu ra khỏi viện, ngồi lên xe ngựa ở trước cửa phủ.

Mới đầu, Đậu Hoàng mơ mơ màng màng nhìn cảnh vật không hiểu, sau đó Tuyền Ngư cho nàng ta biết đây là tiểu thư cố ý làm vậy, muốn dẫn nàng ta về Phủ Quốc công đấy, tiểu nha đầu này nghe vậy vừa mừng vừa sợ, lập tức bắt đầu tập trung tinh thần hầu hạ hai bên Hà Cẩn, chỉ sợ phụ lại sự kỳ vọng của chủ tử.

Quản gia Phủ Quốc công biết tin, đã sớm đứng bên ngoài cửa phủ, thấy xe ngựa dừng lại, ông ta vội vã để cho một đám gia đinh nghênh đón đỡ hành lý xuống.

Hà Cẩn xuống xe, chờ ở một bên hồi lâu cũng không thấy quản gia, mắt có chút đỏ, nổi lên một một chút suy nghĩ buồn bã, nhẹ giọng kêu: "Hòa quản gia."

Lão quản gia đi đến cung kính hành lễ với Hà Cẩn, sau đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta lộ ra sự yêu thương và vui vẻ, "Tiểu thư, ở Hà phủ có quen không?" Hòa quản gia nhìn Hà Cẩn, lại nhìn về phía Diệu Châu bên cạnh mấy cái, "Thời tiết lạnh giá, thân thể của người không chịu được giày vò, nha hoàn phải cẩn thận lấy nhiều hơn mất bộ y phục, cẩn thận hầu hạ mới phải."

Quay đầu lại, Hòa lão mắt đỏ lên, hòa ái cười một phen nhìn Hà Cẩn từ trên xuống dưới, nhìn búi tóc trên đầu Hà Cẩn lại hơi nhíu mày, "Sao tiểu thư lại vấn một búi tóc thế này, tiểu thư chưa lấy chồng phải chải đầu thành bím tóc nhỏ, sau đó tóc còn lại che đến trán, thả tóc ở sau ở đằng sau mới phải."

Hòa quản gia là người hiền hậu, nhưng lại là người tư tưởng cứng nhắc, dưới chân đế kinh tiểu thư lại chải đầu vấn tóc không đúng cách, lại vấn tóc theo một kiểu riêng.

Diệu Châu cười cười, nói một chút chuyện vụn vặt, "Hòa quản gia, bên ngoài trời đông giá rét, mới vừa nãy ngài muốn chúng con tận tâm hầu hạ tiểu thư, không được để cho tiểu thư bị lạnh, trong nháy mắt sao ngài đã quên rồi?"

Lão quản gia vỗ cái ót,trong lòng dâng lên sự hối hận, "Đều tại ông già ta quên mất công việc của mình, để tiểu thư chịu gió lạnh, đáng trách đáng trách! Tiểu thư nhanh vào trong phủ đi, nhanh vào trong phủ đi!"

Hòa lão gấp rút gọi Hà Cẩn đi vào trong viện, trên đường đi lại cùng Hà Cẩn nói rất nhiều lời ấm áp, làm cho trong mắt Hà Cẩn chua xót, vài lần suýt nữa rơi nước mắt.

Tuyền Ngư, Trúc Đinh còn có Đậu Hoàng đi vào trong viện thu dọn hành lý, Hà Cẩn chỉ để Diệu Châu bên người làm nha hoàn hầu hạ. Bởi vì Hòa quản gia dẫn đường, Hà Cẩn và Diệu Châu cùng đi đến đại sảnh Phủ Quốc công, tìm ngoại tổ.

Còn chưa tiến đến đại sảnh, chợt nghe một tràng tiếng cười quen thuộc truyền ra. Hà Cẩn khó hiểu nhìn về phía Hòa lão: "Hòa quản gia, trong phủ có người đến sao?"

Hòa lão nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, cười nói: "Bẩm tiểu thư, ngày hôm nay Đỗ đại nhân và Đỗ công tử đến, nói là phải cảm tạ lão gia vài ngày trước sai người đưa phương thuốc và thuốc bổ đến Đỗ phủ." Nói đến việc này Hòa lão cũng không khỏi mơ hồ, "Lão nô đúng là khó hiểu, lão gia mấy ngày gần đây cũng không sai người đi Đỗ phủ tặng đồ, Đỗ đại nhân nói lời này không khỏi có chút kỳ quái..."

Chưa nghe Hòa lão nói hết câu, Hà Cẩn liền thầm nghĩ không ổn, dừng lại vừa định quay đầu đi, đã nghe trong phòng truyền ra một tiếng gọi: "Là Cẩn Nhi đã trở về sao?"