Chương 12

Cố Vô Cẩn đút hai tay vào túi đứng dưới bóng cây, nghe cô gái cách đó không xa trả lời bà ngoại, cái đầu nhỏ hoàn toàn phối hợp, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời. Anh thật không ngờ mới chỉ gặp Kỷ Hoài Hương một lần mà bà ngoại lại thích cô đến vậy.

Một lúc sau, khi Trầm lão thái thái cúp máy, Kỷ Hoài Hương trả lại điện thoại cho Cố Vô Cẩn, đầu ngón tay trắng nõn xẹt qua tay người đàn ông, lập tức lùi về sau vài bước, cô nói: “Cảm ơn anh, anh Cố”. Đôi mắt đen trong veo của cô gái chăm chú nhìn anh, bên trong phảng phất đầy ánh sao, sáng chói mắt.

Cố Vô Cẩn hơi quay mặt đi, tránh ánh mắt chăm chú kia. Anh giật giật khóe miệng: “Không cần cảm ơn, chỉ là bà ngoại tôi thương người, đồng cảm với cô thôi, lấy canh về uống đi”.

Nói xong, anh quay người bước ra ngoài, chân hơi khập khiễng, nhưng dáng người vẫn cao lớn như cũ.

Trở lại xe, hai tay Cố Vô Cẩn cầm vô lăng, anh híp nửa mắt, ánh mắt nhìn vào mu bàn tay, cảm giác khi chạm vào đầu ngón tay của cô gái vẫn còn tê dại, có chút ngứa ngáy.

Khóa học buổi chiều chủ yếu là kiến thức cơ bản về hương liệu, Nghiêm giáo sư giảng bài một cách kín đáo, mọi người đều chăm chú lắng nghe. Lớp khác vẫn đang nghiên cứu về hương liệu đặc thù thì lớp trọng điểm đã kết hợp giữ nghiên cứu hương liệu và ngửi mùi hương. Mỗi lần Nghiêm giáo sư đặt câu hỏi, mọi người ai cũng khẩn trương, chỉ có Tưởng Mộng Vãn thoải mái lại tự tin, mỗi lần đều trả lời cực kỳ chính xác.

“Bạn học Mộng Vãn thật lợi hại, tất cả câu hỏi đều đoán đúng”.

“Người ta xuất thân từ hương liệu thế gia, xuất sắc như vậy mới không kỳ quá”.

"Thật không công bằng... người ta đã đi được nửa đường mà chúng ta mới bắt đầu ở vạch xuất phát”.

“Tớ nghe nói, Tưởng Mộng Vãn có thể phân biệt hơn năm trăm loại hương liệu”.

......

Tưởng Mộng Vãn đặt chai hương liệu trong tay xuống, ngồi lại vào chỗ của mình, coi như không nghe thấy nghị luận của mọi người, bởi lời họ nói đều là sự thật, cô ưu tú hơn nhiều những người đang ngồi ở đây. Đôi khi, kẻ mạng không cần chú ý kẻ yếu nghĩ gì.

Mà ở hàng cuối cùng, Kỷ Hoài Hương yên tĩnh ngồi trong góc, lật trang này sang trang khác, nếu có người để ý sẽ rất kinh ngạc khi cuốn “Bách khoa toàn thư về hương liệu tinh dầu” bao gồm 3000 loại hương liệu, bây giờ đã được lật đến những trang cuối, phía trên còn có không ít lời chú giải.

Bỗng nhiên, ngón tay cô nắm chặt cây bút đen, đầu ngòi thiếu chút nữa là rách tờ giấy trắng.

Kỷ Hoài Hương mím môi mỉm cười, cô đang nghĩ nước hoa của mẹ Cố Vô Cẩn sẽ dùng hương liệu gì.

Đại học S có xây dựng những phòng thí nghiệm chuyên môn, cảm nhận mùi hương, phân biệt hương, điều chễ hương liệu cũng cần phải tích lũy kinh nghiệm, cho nên trường học đặc biệt cung cấp phòng thí nghiệm riêng cho khoa hương liệu tinh dầu. Phòng thí nghiệm luôn luôn mở cửa, thuận tiện cho sinh viên khoa hương liệu tinh dầu có thể đến phòng thí nghiệm tiến hành điều chế hương liệu ngay khi có linh cảm, nhưng có mặt các giáo sư hoặc thành viên thực nghiệm ở đó để chỉ dẫn hay hỗ trợ sinh viên.

Đi đến cửa phòng thí nghiệm quen thuộc, Kỷ Hoài Hương bước vào. Trước đây, hầu như ngày nào cô cũng đến phòng thí nghiệm , đắm chìm vào điều chế hương liệu. Mỗi một tấc trong phòng thí nghiệm đều chứ đầy các loại chai chất lòng và dụng cụ khác nhau, cô cũng không quen lắm.

Trên mấy chiếc bàn trong phòng, có các sinh viên mặc áo trắng đang tập trung pha chế nước hoa.

Kỷ Hoài Hương lặng lẽ đi đến cuối bàn, đặt túi xách xuống, cầm chiếc áo khoác trắng treo trên tường lên mặc vào.

Nước hoa được chia thành hương thơm đầu, hương thơm giữa và hương thơm cuối.

Hương thơm đầu thường kéo dài vài phút và thường là mùi hương tươi mát, hương thơm giữa kéo dài tới 4 phút và có mùi hương hoa hoặc trái cây, sau cùng là mùi hương mạnh nhất và lưu hương trong thời gian. Thời gian dài nhất đôi khi là vài ngày, thường là do mùi thơm nồng tạo thành.

Kỷ Hoài Hương đeo găng tay, cầm ống nghiệm lên và bắt đầu điều phối.

Phòng thí nghiệm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng va chạm của chai lọ. Phía trên bục giảng là chỗ ngồi của lão sư có chuyên môn khi gặp khó khăn sẽ tiến đến để xin lời khuyên.

Điều hương cũng không hề dễ dàng. Các điều hương sư phải đối mặt với hàng nghìn loại hương liệu mỗi ngày, dùng tới một nghìn loại hương liệu để phối hợp với nhau, phải điều chỉnh và thử nghiệm nhiều lần, trải qua nhiều tháng, thậm chí là mất nhiều năm để điều chỉnh mới tạo ra một loại nước hoa thực sự là điều bình thường. Hơn nữa cân bằng hương liệu cần căn cứ vào cảm giác cá nhân của các điều hương sư, kém một phân nào là trật ngàn dặm.

Suốt một tuần lễ, ngoài việc đến trường, Kỷ Hoài Hương chỉ ở trong ký túc xá, hầu hết cô đều dành thời gian ở trong phòng thí nghiệm.

“Hoài Hương, nhanh thay quần áo đi, hôm nay là sinh nhật của Đông Tình, cậu ấy đang ở Yến Sắc, mời mọi người trong ký túc xá đi hát đó”.

Kỷ Hoài Hương vừa trở lại ký túc xá, Lâm Hiểu Tuyền hưng phấn nói.

“Tớ có hơi mệt, các cậu cứ đi đi” cô cuối cùng cũng điều phố xong nước hoa, tốn không hết tinh lực, cô muốn nghỉ ngơi tốt một chút.

“Đừng mà..., người ra rõ ràng là mời toàn bộ ký túc , cậu mà không đi, cậu ấy sẽ buồn lắm đó...” Lâm Hiểu Tuyền có chút không vui.

“Đúng vậy, Hoài Hương cậu cũng đi đi. Anh trai tớ đã tốn rất nhiều công sức mới đặt được phòng ở Yến Sắc, chúng ta đi mở rộng tầm mắt nhìn một nơi cao cấp như vậy”.

Giang Vịnh Điềm ở một bên cũng nói: “Hoài Hương, cùng đi đi, tớ cũng muốn đi xem xem”.

Kỷ Hoài Hương nhìn mấy người rồi cuối cùng cũng đồng ý.

Quý Đông Tình và những người khác đều mặc quần áo xinh đẹp, tinh xảo động lòng người, cô cầm một chiếc váy màu xanh nhạt đưa cho Kỷ Hoài Hương xem, “Nếu không, tớ cho cậu mượn cái váy này nhé” cô nhìn qua tủ quần áo của Kỷ Hoài Hương toàn là quần áo bình thường, chẳng có bộ nào trông đẹp cả.

“Đúng vậy Hoài Hương, cậu mà mặc váy khẳng định sẽ rất đẹp” Lâm Tiểu Tuyền mặc một bộ váy trắng, ngọt ngào đáng yêu, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của cô.

Hoài Hương nhìn chiếc váy vài giây rồi cụp mắt xuống: “Không cần đâu, tớ mặc như thế này là được rồi”.

Lâm Hiểu Tuyền tranh thủ cười nói, nói đùa: "Cũng đúng, Hoài Hương rất xinh đẹp, cho dù mặc như thế cũng nhìn rất đẹp, đêm nay cũng không thể cho cậu ấy chiếm hết ánh nhìn được”.

“Được rồi”.

Quý Đông Tình lấy váy lại, không nói gì thêm, ánh mắt bình tĩnh lướt qua cổ và làn da của Kỷ Hoài Hương.