Chương 13

Anh trai Quý Đông Tình đặt phòng tại tầng năm, nghe nói là một căn phòng rộng sang trọng, được trang trí rất sang trọng theo phong cách Đôn Hoàng rực rỡ, có thể thấy đèn thủy tinh đặt tùy ý trong hành lang, ngọn đèn sáng bóng tỏa ra ánh sáng quyến rũ, hương thơm thoang thoảng bay trong không khí, khiến lòng người cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Quý Đông Tình rất nhanh đã tìm được phòng bao. Cửa vừa mở, mùi thuốc lá và rượu ập vào, trong phòng một mảnh ầm ĩ, hai nam hai nữ đã ngồi trên sô pha.

“Sao em đến muộn vậy Đông tình, mọi người đang chờ mỗi em thôi đó” Người đứng dậy lên tiếng là anh trai Quý Đông Tình, Quý Duy Đường.

“Ca ca, hôm nay sinh nhật em, bà người này là bạn cùng phòng của em”.

“Mọi người lại đây ngồi đi, thuật tiện giới thiệu chút đây là bạn cùng phòng của anh...” Gen của Quý gia có lẽ rất tốt, không chỉ có Quý Đông Tình lớn lên thanh tú nhã nhặn, Quý Duy Đường cũng rất anh tuấn, trắng trẻo, chính là dáng vẻ mà nữ sinh thích.

"Đây là Lâm Hiểu Tuyền, Giang Vịnh Điềm, còn đây là Kỷ Hoài Hương" Quý Đông Tình giúp bọn họ giới thiệu: “Đây là anh của tớ Quý Duy Đường, các cậu muốn ăn muốn uống gì cứ tự nhiên”.

“Đúng vậy, các em là bạn cùng phòng của Đông Tình, không cần khách khí”.

Quý Duy Đường vui vẻ ra mặt, anh không ngờ buổi tiệc này lại có nhiều mỹ nữ như vậy, thực tế khi anh nhìn thấy Kỷ Hoài Hương đứng bên ngoài, đôi mắt anh lập tức trừng lớn, sáng rực như một bóng đèn lớn.

Chiếc ghế sô pha màu xanh lá cây rất rộng, bốn người cũng có thể ngồi thoải mái. Kỷ Hoài Hương ngồi ở tận bên trong, cách bọn họ không quá gần. Ánh sáng trong phòng hơi tối, đèn trên cao lắc lư tứ phía, căn bản không chiếu sáng được nơi hẻo lánh bên này.

Quý Đông Tình rót mấy ly nước trái cây cho bạn cùng phòng, Kỷ Hoài Hương cầm lấy nhưng không uống, cô còn không khát. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, cô không nhịn được nhăn mũi.

Quý Duy Đường muốn khoe khoang trước mặt các mỹ nữ nên cầm micro chọn một bài hát. Anh ấy có giọng hát khá tốt, diễn xuất và ca hát rất tốt. Hát xong một bài, bạn bè của anh không khỏi vỗ tay tán thưởng.

“Giọng hát của anh Duy Dương thật êm tai...” một cô gái cách anh vài mét tao nhã nói.

Quý Duy Đường liếc nhìn phía xa kia, phát hiện đại mỹ nhân đang chăm chú xem điện thoại không có phản ứng gì, anh cầm lấy ly rượu, uống một ngụm rồi đẩy cô gái ra xa, “Không hát nữa, chúng ta chơi trò chơi đi”. Anh quay đầu sang nhìn Quý Đông Tình nói: “Đông Tình, bảo các bạn em ngồi gần đến đây..., chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi”.

Lâm Hiểu Tuyền bưng ly nước trái cây, sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng là đang ngượng ngùng, thanh âm rất thấp, không tự nhiên nói với Quý Đông Tình: "Chúng ta qua đó ngồi xuống chơi đi".

Quý Đông Tình đã tiếp xúc với cô ấy một đoạn thời gian, cũng coi như rất hiểu tính cách của cô, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của cô ấy, đại khái cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra. "Được rồi, chúng ta cùng chơi nhé. Hoài Hương, còn cậu thì sao?".

“Tớ ở một bên xem các cậu chơi, nếu như các cậu thua, tớ sẽ phụ trách đưa các cậu trở về” Kỷ Hoài Hương để điện thoại xuống, cười nói: “"Cũng nên có một người làm hộ hoa sứ giả".

Trong mắt Quý Duy Đường hiện lên một tia tiếc nuối, anh ấn nút trên tường, phân phó cho nhân viên phục vụ phòng mang mấy cô gái thích uống rượu vào.

Cocktail màu hồng nhạt kết hợp với những quả anh đào đỏ tươi đáng yêu, hương vị ẩm ướt và êm dịu khiến các cô gái thực sự không thể bỏ qua. Vận khí của Lâm Hiểu Tuyền đêm nay có vẻ không tốt lắm, cô liên tục thua, hơn mười ly cocktail đã vào bụng, ngay cả Giang Vịnh Điềm và Quý Đông Tình cũng cho cô uống vài ly.

“Em lại thua rồi”.

Quý Duy Đường sờ sờ thuốc trong túi, kìm lại không rút , trong mắt hiện lên một tia hắc ám, "Anh không nghĩ em uống nổi nữa đâu, hay em nhờ bạn cùng phòng uống giúp em mấy ly đi?”.

“Trời ơi Đường ca, sao hôm nay anh lại biết thương hoa tiếc ngọc vậy, bình thường tôi uống muốn nôn mửa, chẳng phải anh vẫn muốn rót đến chết cho tôi sao” Một người bạn của Quý Duy Đường nói đùa.

“Ha ha, cậu là cái bồn cầu, con gái người ta là bình ngọc tinh xảo, hai thứ này có thể so sánh được sao?" Quý Duy Đường đánh trả.

Nghe vậy, Lâm Hiểu Tuyền xinh đẹp ngọt ngào càng đỏ mặt, cảm thấy choáng váng, đầu ngón tay run rẩy, quay đầu nhìn về phía Kỷ Hoài Hương: "Hoài Hương, cậu có thể giúp tớ uống được không?".

“Tớ không biết uống rượu” Kỷ Hoài Hương nhìn Lâm Hiểu Tuyền, nghiêm túc nói.

"Chỉ uống vài ly thôi, ly cocktail này nhẹ lắm, sẽ không dễ dàng say. Đông Tình và Vịnh Điềm đều cho thay tớ uống không ít. Trông thấy Kỷ Hoài Hương cau mày, cô ấy chắp tay trước ngực, làm nũng nói: “Hoài Hương, giúp tớ uống đi mà”.

Quý Đông Tình cùng Giang Vịnh Điềm đều ngồi không nói lời nào, ly cocktail này có tác dụng rất chậm, các cô uống mấy ly đã choáng váng muốn ngất đi.

"Hoài Hương?".

“Tớ cũng sẽ không uống rượu, chỉ giúp cậu lần này thôi” Kỷ Hoài Hương cất điện thoại, “Hơn nữa uống rượu sẽ kí©h thí©ɧ khứu giác, đối với điều hương sẽ ảnh hưởng không tốt”.

“A..., yêu nhất cậu rồi. Yên tâm đi, tớ sẽ không thua nữa” Lâm Hiểu Tuyền không để ý, trực tiếp đưa ly cocktail cho Kỷ Hoài Hương uống.

Cocktail nhập khẩu quả thực rất dễ uống, nhưng dư vị lại đọng lại trên đầu lưỡi lại khiến Kỷ Hoài Hương hơi choáng váng.

“Lợi hại, xem ra bạn cùng phòng của Đông Tình đều có thể uống..., còn hai ly nữa” Quý Duy Đường nháy mắt một cái nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngửa đầu lộ ra chiếc cổ chắc như tuyết, với đường cao ưu mỹ đẹp mắt, khiến người ta hận không thể đến gần.

Uống xong ly cocktail thứ ba, Kỷ Hoài Hương đỏ mặt ngồi trên ghế sô , cảm thấy bụng có chút khó chịu.

“Hoài Hương, rất tuyệt” Lâm Hiểu Tuyền trông thấy Kỷ Hoài Hương không có việc gì, cô xoay người tiếp tục chơi đùa với những người khác.

Trong phòng, mùi khói càng lúc càng nồng, mùi rượu tràn ngập trong không khí. Ngồi được một lúc, Kỷ Hoài Hương cảm thấy khó thở, không khí quá đυ.c, cô cảm thấy choáng váng.

“Tớ ra ngoài hít thở không khí trước đã”.

“Đi đi” Tâm tư của Lâm Hiểu Tuyền đặt toàn bộ lên trò chơi.