Chương 6

Lý Thanh Thu giương mắt nhìn hắn, ngồi xổm thi lễ, cung kính gọi một tiếng: "Vương gia.”

[Tên thần kinh này lại tới làm cái gì vậy?]

Nhìn xem, đó là một nữ nhân dối trá cỡ nào!Bình tĩnh, bình tĩnh, phải giữ nụ cười.

Chu Dĩ Chi cảnh cáo chính mình.

“Lý cô nương, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, ta thành tâm mời Lý cô nương đến quý phủ của ta làm khách.”

[Người này không chỉ có bệnh thần kinh, còn bị tâm thần phân liệt.]

Lý Thanh Thu trên mặt bình tĩnh nói: "Vương gia hảo ý mời, ta vốn không nên cự tuyệt. Chỉ là ta bỗng nhiên nhớ lại trong nhà còn có việc phải xử lý, không tiện quấy rầy Vương gia.”

[Muốn ta đi thì đi, muốn ta đến thì đến, Vương gia không dậy nổi à? Xem ta như chó nhỏ mà đùa giỡn sao? Nào có chuyện tốt như vậy.]

“Vương gia cáo từ.”

Nàng mỉm cười gật đầu, lễ nghi làm hết, không chút do dự xoay người rời đi.

Chu Dĩ Chi đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng nàng đi xa dần.

Tà váy màu vàng phiêu diêu theo gió, còn có một chuỗi kẹo hồ lô đỏ chói mắt.

[Đồ dối trá! Đồ dối trá!]

Chu Dĩ Chi điên cuồng gào thét trong lòng.

Chu Dĩ Chi hiện tại không về nhà được.

Mẫu thân nói hắn không thể mang Lý Thanh Thu về thì sẽ không nhận hắn làm nhi tử.

Lý Thanh Thu hại hắn mất đi mẫu thân.

Chu Dĩ Chi càng nghĩ càng giận, hắn quyết định tiếp tục đuổi theo Lý Thanh Thu.

Dù có phải đánh gục nàng cũng phải mang về.

Hắn tìm kiếm phương hướng của nàng trên đường, kết quả phát hiện trên phiến đá đầu hẻm có một cây hồ lô đường bị cắn hai miếng đang nằm đó.

Là Lý Thanh Thu đánh rơi.

Lãng phí thức ăn, trời đánh.

Độ hảo cảm của Chu Dĩ Chi đối với Lý Thanh Thu lại giảm xuống vài phần.

Hắn cúi xuống nhặt xâu kẹo lên, chuẩn bị ném nó vào thùng rác.

Dư quang lại thoáng nhìn trong ngõ nhỏ, hai tên nam nhân đeo mặt nạ đen đang bế một cô nương mặc đồ vàng bất tỉnh vào một chiếc xe ngựa trong ngõ.

"Các ngươi..."

Hắn còn chưa dứt lời liền bị tên nam nhân dùng vải che miệng, một mùi mê dược nồng đậm xộc vào mũi.

Chu Dĩ Chi ngất đi.

Khi con người không may mắn, dù uống nước lạnh cũng sẽ bị đau răng.

Ví dụ như Lý Thanh Thu bị người ta bắt cóc, Chu Dĩ Chi vô tội.

Bởi vì vừa vặn đi ngang qua chứng kiến chuyện này nên hắn cũng thuận tiện bị trói lại đây.

Có hợp lý không?

Lúc Chu Dĩ Chi mở mắt ra, phát hiện hai tay hai chân của mình đều bị trói chặt.

Tên thổ phỉ bịt mặt ở trước mặt hắn không e dè mà đàm luận: "Người này là ai vậy?"

“Hình như là Thất vương gia, không còn cách nào khác, ai kêu hắn thấy chúng ta bắt Lý Thanh Thu, đành phải trói hắn lại.”

“…..”Chu Dĩ Chi càng thêm chán ghét Lý Thanh Thu.

"Đây là hoàng tử. Nếu chúng ta bắt cóc hắn về thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, phải không?"

“Không sao đâu, hắn chỉ là một hoàng tử nhàn rỗi, trong triều không có chút ảnh hưởng nào, hơn nữa cảm giác tồn tại cũng rất thấp, cho dù mất tích tất cả mọi người nhất định cũng không phát hiện được."

Chu Dĩ Chi bởi vì bị coi thường mà tức giận đến ho khan:"Cảm giác tồn tại của ta rất thấp sao?"

Bọn thổ phỉ không nói lời nào, dùng ánh mắt quái dị nhìn.

Chu Dĩ Chi liếc mắt.

“Hắn tỉnh lúc nào vậy?”

Bọn họ không để ý đến hắn, xoay người rời khỏi phòng.

"Đừng đi, các ngươi nói cho ta biết cảm giác tồn tại của ta thấp ở chỗ nào?”

Hắn ta hét không ngừng cho đến khi cánh cửa đóng kín.