Chương 7

Lý Thanh Thu bị tiếng hét của hắn đánh thức, nàng lắc lắc đầu, phát hiện mình bị nhốt ở trong một căn nhà tranh tối tăm.

Thất vương gia cũng bị trói bên cạnh nàng.

“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh. "

Thanh âm lạnh lùng của hắn từ bên tai truyền đến.

Cho dù bị người ta trói, hắn cũng duy trì khí chất cao lãnh cao ngạo trước sau như một.

“Vương gia? Đây là đâu? Sao ngài lại ở đây? "

Lý ThanhThu đánh giá bốn phía, hồi tưởng lại chuyện mình bị người ta đánh thuốc mê ở hẻm nhỏ.

Chu Dĩ Chi ngẩng cổ, giọng điệu khinh thường trả lời nàng:”Ta thấy ngươi bị bắt cóc, chỉ đến đây cứu ngươi.”

Sau đó hắn phát hiện duy trì tư thế này quá mệt mỏi, đành phải len lén thay đổi một chút.

Lý Thanh Thu nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, ngoài miệng không nói gì nữa, trong lòng lại suy nghĩ: [Vậy tại sao hắn lại bị trói ở đây?]

Chu Dĩ Chi còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, cửa nhà tranh đã bị đẩy ra.

“Lão đại, Lý Thanh Thu tỉnh rồi. "

Một người bịt mặt thấp bé đi tới nói với người cao lớn.

“Cần ngươi nói sao. Ta có mắt, ta biết nhìn!”

Lý Thanh Thu ngẩng đầu, giọng nói mang theo đề phòng:”Các ngươi là ai, tại sao lại trói ta?”

“Ngươi hỏi nhiều như vậy cũng không có mạng biết. Tóm lại chúng ta bắt ngươi tới đây, chính là muốn bán ngươi vào trong kỹ viện. "Người bịt mặt lạnh lùng cười.

Lý Thanh Thu vô tội nháy mắt mấy cái: "Các ngươi trói hắn lại, cũng là muốn bán hắn đến kỹ viện à?"

Đột nhiên Chu Dĩ Chi bị điểm danh như mắc phải đại địch.

“Lão đại, nếu không thả hắn đi? Chúng ta trói hắn cũng vô dụng.”Người bịt mặt thấp bé nói.

Nghe được mình có lẽ sẽ không đi lên con đường trở thành kỹ nữ, trong lòng Chu Dĩ Chi mừng rỡ như điên nhưng trên mặt hắn lại không thể hiện ra.

"Ngươi nói cũng có lý, dù sao phía trên cũng không có dặn chúng ta. Bắt hắn, bịt mắt hắn lại, tìm chỗ nào ném hắn ra ngoài là được rồi.”

Rất tốt, rất tốt.

Hắn vốn chỉ là đi ngang qua, không có đạo lý cùng Lý Thanh Thu chịu xui xèo.

Về phần Lý Thanh Thu, tuy rằng hắn không thích nàng nhưng nàng quả thực rất đáng thương.

Chu Dĩ Chi đột nhiên có chút tò mò, giờ phút này nàng đang nghĩ gì?

Hắn quay đầu nhìn con ngươi đen nhánh trong suốt của nàng.

Vẻ mặt của nàng rất lạnh nhạt, người ngoài nhất định không biết hiện tại trong lòng nàng đang bốc lên thứ gì đó.

[Không được, nếu Chu Dĩ Chi cứ đi như vậy sẽ không ai có thể cứu ta. Mặc dù là hạ sách, nhưng ta chỉ có thể làm như vậy.]

[Nàng ta muốn làm gì?]

Chu Dĩ Chi nhìn vẻ mặt Lý Thanh Thu đột nhiên trở nên sáng bừng mà nghiêm túc, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên dự cảm không tốt.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lý Thanh Thu đột nhiên lao về phía hắn.

Cảm giác mềm mại khi chạm vào môi, trực tiếp hướng về phía Thiên Linh Cái mà đi.