Chương 4: Giấc mơ

Yuki rời khỏi phòng của Naoto. Trên đường đi, cô suy nghĩ miên mắn những điều ông đã nói. Để khi lấy lại ta thức, cô đã đến trước căn phòng của mình rồi.

Thở dài, là cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Yuki mở cửa phòng mình ra, bên trong cánh cửa là căn phòng của cô.

Một căn phòng với tông chủ đạo là màu xanh lục truyền thống của Nhật Bản. Căn phòng cũng không có quá nhiều đồ mà chỉ có một bộ giường trắng tinh tinh xếp ngăn nắp ở một góc. Một chiếc bàn gỗ để ngắn cách đó không xa và được đạt ở kế bên cửa sổ.

Bên hông cái bàn là tủ quần áo của cô, đồ vật trong phòng thật sự khá đơn sơ và quá ít so với chiều rộng của căn phòng nhưng Yuki cũng không để tâm tới điều đó quá nhiều.

Cô khéo cửa một cách nhẹ nhàng rồi bước về phía chiếc bàn. Chống tay lên cắm, Yuki đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cách sâu xa

"Quỷ….. thật sự có thiệt à...?"

Cô thu hồi ánh mắt, chán nản nằm dài trên bàn lẩm bẩm.

“Ah, không biết mình có gϊếŧ quỷ được không chứ!?"

Có lẽ thời tiết hôm nay quá mức dụ hoặc mọi người khiến họ không cách nào cưỡng nỗi mà chìm vào giấc ngủ. Yuki tuy đã rất cố gắng không cho mí mắt mình dính vào nhau nhưng cũng không thể cưỡng nổi sự mê hoặc này mà chìm vào giấc ngủ.

Căn phòng màu xanh nhạt dưới vài ánh nắng chiều tà chiếu vào càng khiến cho căn phòng có vẻ đượm buồn, bên chiếc bàn gỗ, một cô gái với mái tóc bạch kim đã chìm vào giấc ngủ.

Cô ngủ rất yên bình làm mọi vậy xung quanh cũng cảm thấy yên bình theo. Một buổi chiều nhẹ nhàng trôi qua.

Yuki ngủ một giấc rất sâu, cô không gặp phải giấc mơ hay ác mộng. Nếu không phải có tiếng gõ cửa liên hồi phát ra từ cửa phòng cô, Yuki chắc sẽ ngủ đêm mai luôn mất.

“Yuki? Con dậy chưa thế?... Yuki?"

Do mới ngủ dậy nên nét mặt cô khá mơ màng, khi nghe được tiếng phát ra từ ngoài cửa. Yuki nhanh chóng tỉnh ngủ đi ra mở cửa.

“Ôi, Yuki! Con cuối cùng cũng mở cửa rồi!!”. Một người phụ nữ ở độ tuổi trung niên nhìn cô khóe mắt hơi đỏ nói. Đó là mẹ cô, Ashira Hana. Suốt hai năm nay bà đã coi Yuki như con gái ruột của mình nên khi nãy không thấy ai trả lời bà đã rất lo lắng.

“Ah, con xin lỗi ạ! Chỉ là....vừa rồi con lỡ ngủ quên nên mới không nghe được ạ! Xin lỗi mẹ nhiều ạ!!”. Yuki ngượng ngùng nói cho Hana biết lí do.

Hana nghe thế cũng không trách Yuki, bà diệu dàng xoa đầu cô.

“Không sao đâu! Con không cần lo lắng. Ngủ là tốt nhưng chú ý đừng để mình bị bệnh đấy!

Bây giờ cũng đến giờ ăn rồi, cả nhà đều đang đợi hai mẹ con mình đấy! Chúng ta xuống nhanh nào Yuki!!”.

"Vâng ạ". Yuki mỉm cười gật đầu đáp.