Chương 1809: Tôi sinh ra để chém gϊếŧ

Tin tức Kim Phật Tông diệt vong truyền đi khắp cả thần giới giống như gió bão!

“Một mình Diệp Bắc Minh tiêu diệt Kim Phật Tông?”

“Ôi trời ơi… nghe nói Kim Phật Tông có ba vị thánh tổ, đều bỏ mạng dưới tay hắn?”

Những người được biết tin này đều kinh sợ!

Một mình gϊếŧ vào Kim Phật Tông, trưc tiếp tiêu diệt phật môn hàng đầu!

Một người một kiếm, rời đi không hề tổn hại!

Chỉ chiến tích tự hào này, sợ rằng thực sự sắp vô địch thần giới rồi!

Nhà họ Trần ở thành thứ nhất rừng rậm Tinh Hồn.

Sau khi Trần Lục Chỉ nghe thấy tin này, suýt cắn đứt lưỡi: “Cái gì? Cậu ta thực sự làm được ư?”

“Kim Phật Tông hoàn toàn diệt vong?”

Trong thời gian một chén trà, Trần Lục Chỉ vẫn giữ trạng thái ngẩn người trố mắt há hốc miệng!

“Suýt…”

Không biết qua bao lâu, Trần Lục Chỉ mới hít khí lạnh!

Nhà họ Trương ở Dịch Bảo Các.

“Vãi! Diệp tông chủ đã diệt Kim Phật Tông?”, Trương Đạc suýt nhảy lên.

Khuôn mặt già của Trương Chính Càn nghiêm trọng: “Nhìn thái độ của Diệp tông chủ, sợ rằng tiếp theo ra tay với Trấn Hồn Tông, Vạn Thần Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo!”

“Có ý gì?”, Trương Đạc ngẩn người.

Trương Chính Càn nhìn cháu trai: “Diệp tông chủ muốn giệt năm thần tông!”

Trương Đạc cảm thấy một luồng khí lạnh từ bàn chân vụt thẳng lên thiên linh cái: “Không… không phải chứ…”



Tổng đà Thiên Sát Môn, một trăm linh sáu vị phân đà chủ ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn lớn.

Hội trường yên tĩnh đến đáng sợ!

Một luồng khí tức chết chóc bao trùm đỉnh đầu mọi người!

Không biết qua bao lâu, một giọng khàn khàn vang lên: “Hủy bỏ tất cả phân đà, bắt đầu từ bây giờ tất cả sát thủ ẩn mình!”



Soạt!

Một trăm linh năm ánh mắt đều nhìn sang đà chủ phân đà thứ nhất!

“Tôi biết mọi người không cam tâm, Thiên Sát Môn hành nghề nhiều năm mới có ngày hôm nay”.

“Nhưng với thực lực của kẻ này, chúng ta cứ đợi tiếp chỉ có diệt vong!”

Đà chủ phân đà thứ nhất lắc đầu: “Bây giờ chỉ có một con đường, đó là ẩn đi tất cả phân đà, tạm thời không lộ diện!”

Đà chủ phân đà thứ sáu tức giận đứng lên: “Không thể nào! Thiên Sát Môn là thiên hạ đệ nhất sát tông, đâu thể làm con rùa rụt cổ như vậy?”

“Đúng thế!”

“Tôi không đồng ý!”

“Tôi cũng không đồng ý, một khi chúng ta trốn đi, sau này quay trở lại, ai còn coi trọng Thiên Sát Môn chúng ta?”

Một trăm linh năm phân đà chủ tức giận.

Đà chủ phân đà thứ nhất quát một tiếng: “Đủ rồi! Chẳng lẽ lão phu muốn làm con rùa rụt cổ sao?”

“Các ông phải biết, nếu không làm vậy, hôm nay của Kim Phật Tông chính là ngày mai của Thiên Sát Môn!”

“Nếu các ông muốn chết, lão phu không ngăn các ông, sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi Kim Phật Tông, đã tiến vào một khu rừng cách mấy trăm dặm rồi!”

“Ai muốn chết, bây giờ có thể đi tìm hắn!”

Cả hội trường tĩnh lặng như cái chết!

Tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám nói nhiều thêm một chữ!



Cùng lúc đó, không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Tầng thứ hai.

Ba cái bục nhỏ xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh!

Một viên sá lợi tử phật cốt!

Một cái chày kim cang!

Một tòa bảo tháp phục ma!

Lúc đặt ba món thần khí lên bục nhỏ.

Tầng thứ hai khẽ rung lên, cảnh cửa thông đến tầng ba ầm ầm mở ra!



“Tiếp theo là đến Trấn Hồn Tông…”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên ý cười lạnh lùng: “Chuyện của Kim Phật Tông có lẽ đã truyền đi, chắc họ đã có chuẩn bị!”

“Nghỉ nửa ngày trước đã, để họ căng thẳng thêm một lúc!”

Một ý niệm.

Thần hồn ra khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mở mắt!

Cả khu rừng tràn ngập sát khí tanh máu!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lơ lửng cách mặt đất hơn một mét, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục sau khi uống no máu tươi cả thân đỏ tươi, như vừa rút ra từ nước máu!

Trong phạm vi trăm mét quanh Diệp Bắc Minh, tất cả lá cây trở nên khô héo vì sát khí lan rộng.

Vù!

Huyết khí tụ lại, trên thân kiếm ngưng tụ một con huyết long sống động như thật!

“Chủ nhân, bây giờ tôi cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng!”

“Nếu hút thêm sức mạnh của mười thánh tổ, tôi cảm thấy tôi có thể tiến hóa!”, giọng của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Cô còn có thể tiến hóa?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn: “Đúng thế, chủ nhân, hơn nữa tôi đã hồi phục một phần ký ức”.

“Chủ tháp có thể nuốt chửng tất cả binh khí trên thế gian, còn tôi có thể nuốt chửng tất cả sinh mệnh trên thế gian, càng nuốt chửng nhiều sinh mệnh thì tôi càng cường mạnh!”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên: “Nói như vậy, cô là một thanh kiếm sinh ra để tàn sát?”

“Đúng thế!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn: “Khi chủ nhân đời thứ nhất đúc tạo ra tôi, đã từng nói tôi sinh ra để chém gϊếŧ!”

Diệp Bắc Minh cất Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi.

Chuẩn bị đến Trấn Hồn Tông.

Bỗng nhiên.

Hư không xung quanh dao động, không gian cách anh một trăm mét nứt ra, một cô gái nhếch nhác lăn ra!

“Phụt!”

Cô ta phun ra ngụm máu tươi, mau chóng lướt nhìn xung quanh!