Chương 1

Sau khi tôi trùng sinh, bố mẹ tôi đang tranh cãi xem nên phân chia tôi và Tề Nguyệt như thế nào.

Hai người tranh chấp không ngừng trước mặt tôi, một người muốn quyền nuôi dưỡng tôi, một người muốn dẫn theo cả hai chị em chúng tôi đi.

Bố tôi là vì mặt mũi, còn mẹ tôi là muốn dẫn chúng tôi thoát khỏi bể khổ.

Dù sao thành tích của tôi cũng thuộc hàng top nên dẫn tôi theo có thể sẽ giúp ông có được mặt mũi.

"Tề Kiến Dân, tôi chắc chắn phải dẫn theo hai đứa nó đi! Ông chỉ biết uống rượu đánh bài, hai đứa nó đi theo ông thì có thể có tương lai gì?"

Mẹ tôi gầm lên giận dữ với bố, không chịu nhường nửa bước.

Tề Nguyệt được tôi bảo vệ ở phía sau chợt đẩy tôi ra, lao đến trước mặt bố tôi rồi quay qua mắng mẹ:

"Con không đi theo mẹ, con muốn đi theo bố con!"

Người tôi lung lay, ý thức được tôi và Tề Nguyệt đã cùng nhau trùng sinh lại năm mười sáu tuổi.

Một năm này, tôi và em gái sinh đôi Tề Nguyệt vừa mới lên cấp 3, bố mẹ tôi hoàn toàn xé rách da mặt và li dị.

Ngày này ở kiếp trước, bố mẹ tôi cũng tranh cãi đến đỏ mặt tía tai như vậy.

Bố tôi thường uống rượu, đánh bài còn hay bạo lực gia đình nên mẹ tôi mới nhất quyết đòi ly dị.

Quan tòa phán quyết, hai người cùng thương lượng để mỗi người mang một đứa đi.

Để bảo vệ Tề Nguyệt khỏi bị bố tôi bạo lực gia đình, tôi làm việc nghĩa không chùn bước* mà đứng lên lựa chọn đi theo bố.

(*Nghĩa vô phản cố - 义无反顾)

Kết quả mười mấy năm sau, bố tôi lập nghiệp thành công và trở thành tỷ phú, cùng không còn bạo lực gia đình với tôi nữa.

Nhưng điều này vẫn không thể thay đổi được, ông ấy là thú đội lốt người.

Tôi trở thành cô tiểu thư giàu có mà tất cả mọi người đều mơ ước.

Mọi người đều cảm khái tôi đúng là có tầm nhìn xa trông rộng, lựa chọn theo bố tôi từ mười mấy năm trước, để bây giờ được đứng ở trên đỉnh cao cuộc đời.

Mặt khác, việc làm ăn của mẹ tôi ngày càng sa sút, điều kiện sống của Tề Nguyệt cũng không bằng ngày trước, vì vậy con bé bắt đầu hận tôi.

Dù cho sau khi bố tôi trở nên giàu có, tôi đã nhờ ông liên tục giúp đỡ hai người nhưng Tề Nguyệt vẫn không hài lòng.

Con bé mắng tôi khi đó cố ý chọn bố nên giờ đặc biệt đến gặp nó để khoe giàu.

Thậm chí con bé còn chạy đến trước mặt bố tôi trong bữa tiệc của một gia đình giàu có, than trời trách đất buộc bố tôi phải nhận người thân.

Nhưng bố tôi chỉ lạnh lùng đẩy nó ra:

"Tề Nguyệt, duyên phận của ta với con đã kết thúc từ mười mấy năm trước rồi, không cần nhận bừa thân thích như vậy."

Bố tôi sửa sang lại quần áo, vội bước đến bên cạnh tôi, dắt tay tôi và nói với cả thế giới:

"Đây là con gái duy nhất của Tề Kiến Dân tôi, Tề Sương."

Tôi không hiểu rốt cuộc là Tề Nguyệt hiểu lầm tôi ở chỗ nào, tôi muốn bước tới giải thích rõ ràng với em gái.

Nhưng con bé chỉ trừng mắt nhìn tôi.

Cuối cùng Tề Nguyệt tức giận, giả vờ mời tôi cùng đi chơi rồi đẩy tôi xuống vách núi.

Cũng may, tôi và con bé đều được trùng sinh.

Kiếp này, nếu con bé thích trải qua cuộc sống đau khổ, vậy thì cứ đi đi.

Một người tâm địa thối rữa thì không có cách nào để trở nên tốt hơn.

Giữa chúng ta cũng cần phải tính toán sổ sách một lần cho xong!

Bố tôi có chút nổi nóng khi thấy Tề Nguyệt lao ra:

"Tao phải dẫn theo Tề Sương, mày đi theo mẹ mày đi."

Tề Nguyệt không chịu, lôi kéo bố nũng nịu:

"Bố, bố đưa con đi đi, Tề Sương chỉ biết đọc sách mà không vận dụng được, cũng không biết gì khác, thì có khác gì người c.h.ế.t đâu."

"Bố dẫn con đi, chờ thành tích của con tăng lên, con không chỉ cho bố mặt mũi, mà còn báo đáp bố nữa."

Vừa nói, Tề Nguyệt đến gần bố tôi thì thầm vào tai.

Tôi đoán là Tề Nguyệt muốn đưa cho bố một ít tiền riêng của nó.

Giờ công việc làm ăn của mẹ coi như đang phát đạt, mỗi tháng mẹ cho hai chị em chúng tôi bốn năm nghìn tiền tiêu vặt.

Trong tay Tề Nguyệt chắc chắn đã tiết kiệm được không ít.

Không lâu lắm, bố tôi lập tức cười đến tận mang tai, vỗ tay vui vẻ:

"Tốt tốt tốt! Đúng là con gái ngoan của bố! Bố sẽ đưa con đi!"

Mẹ tôi còn muốn kiên trì thêm chút nữa xem có thể đưa Tề Nguyệt đi cùng không, nhưng con bé lại tức giận quát lớn:

"Đã nói không muốn đi cùng bà rồi, bà bị điếc à? Đừng cản tôi trở thành phú nhị đại!"

Mẹ tôi lập tức im lặng.

Bố tôi bây giờ chỉ là thợ hồ ở một công trường, Tề Nguyệt với phú nhị đại bắn đại bác cũng không có chút quan hệ nào.

Mặc dù không biết ý của con bé là gì nhưng rõ ràng mẹ tôi đã bị thái độ của Tề Nguyệt làm cho tổn thương.

Tôi mỉm cười nhìn bộ dạng khao khát của Tề Nguyệt, lên tiếng xác nhận lần nữa:

"Em gái, em nghĩ kỹ rồi hả, bố sẽ bạo lực gia đình với em đấy."

Tề Nguyệt đắc ý, khıêυ khí©h tôi:

"Đánh là thương, mắng là yêu, bây giờ đánh em nhiều thì sau này sẽ yêu em nhiều hơn."

"Mọt sách chỉ biết đi học như chị sẽ không hiểu được đâu."