Chương 5: Kết hôn

5 năm sau.

Trên các kênh, báo chuyên về tài chính, doanh nhân những năm gần đây thường xuyên xuất hiện chân dung của vị chủ tịch trẻ họ Trình. Trong vòng tròn thượng lưu nâng cao đạp thấp, anh trở thành sự tồn tại mà ai cũng muốn đem con gái gả tới, muốn tiếp cận nịnh bợ, muốn từ trên người anh lấy xuống lợi ích.

Đó là giá trị của một nhà tư bản, còn là một trong những nhà tư bản đứng đầu.

Đậu Hoa đậu cao đẳng chuyên ngành quản trị kinh doanh, sau khi tốt nghiệp cô bị Trình Vân cứng mềm ép ở nhà, có đôi khi sẽ kéo đến công ty đương vai trò trợ lý part time.

Cuộc sống như vậy rất tốt đẹp nhưng lắm lúc trớ trêu, cứ ngỡ chờ đến mây tan thấy trăng sáng hóa ra phía sau tầng mây đen dày đặc kia là phong ba bão tố mà sức người không thể gánh.

...

Một nhà vẫn luôn sống ở ngoại quốc, dù nghe tin người thân nhất qua đời cũng không trở về lúc này lại tỏ ra đường hoàng đứng trước mặt Trình Vân.

Hai kẻ trong quá khứ đã từng là niềm khao khát của anh hiện tại nhìn đến chỉ khiến anh cảm thấy buồn nôn, ghê tởm.

Anh không biết bọn họ vì sao trở về, anh không muốn cùng họ có bất kỳ liên quan nào thậm chí muốn cách ly càng xa càng tốt.

Sự xuất hiện của họ làm anh thấy bất an, khủng hoảng đến không thể dằn xuống. Đây là cảm giác mà từ khi đạt được sự nghiệp thành công anh đã không còn trải qua.

Tối đến, anh nằm trên giường trở mình, sự trống vắng trong lòng làm anh khó chịu không thể đi vào giấc ngủ. Khóe mắt anh liếc nhìn về phía đối diện, cơ thể còn nhanh hơn suy nghĩ đã lăn tới phía bên kia giường, động tác quen thuộc ôm lấy cơ thể người phụ nữ vào lòng híp mắt thỏa mãn.

Đậu Hoa bị ôm gắt gao, cơn buồn ngủ cũng bị đánh tan ba phần. Cô đưa tay muốn đẩy anh ra, miệng nói mơ hồ: "Lại muốn làm gì? Khó chịu, mau buông ra."

Trình Vân không thuận theo vẫn ôm cô nhưng tay đã nới lỏng ra chút ít, cả người anh rầu rỉ dựa gần vào cô hơn, nói: "Bọn họ trở về."

Cô không buồn mở mắt, tay mò mẫm tìm kiếm mặt anh sờ sờ hai cái trấn an, đáp: "Không sao, cứ xem bọn họ như không khí, anh đừng quá để ý."

Anh ngoan ngoãn gật đầu, miệng ậm ừ đồng ý thực chất nơi nào đó vẫn tồn tại nỗi lo lắng không thể xem nhẹ. Để ngăn bản thân tiếp tục nghĩ anh dính sát tới hôn loạn lên mặt cô, tham lam hít lấy mùi thơm nhàn nhạt quanh cô, cơ thể mới như được lấp đầy dần thả lỏng chìm vào giấc ngủ.

...

Đêm hôm sau, vẫn trên chiếc giường cũ, Trình Vân ôm Đậu Hoa nhìn cô đắp mặt nạ hỏi: "Chừng nào chúng ta kết hôn?"

Anh như sợ cô cự tuyệt lại bồi thêm: "Anh đã 27, không nhỏ nữa. Bạn anh con của chúng nó đều đi nhà trẻ cả rồi."

Sau cùng anh mở lớn mắt nhìn cô ủy khuất than: "Anh xem như cũng là trai lỡ thì rồi."

Nói đến mức đáng thương như vậy Đậu Hoa làm sao có thể lờ đi cho được. Cô nhìn sang anh, trong mắt chứa ý cười: "Đều nghe anh."

Anh nghe xong như không dám tin vào tai mình, cả người bất động nhìn chằm chằm cô, giọng không khống chế được run lên: "Thật, thật không?"

"Thật." Cô nhìn anh đầy thâm ý nói thêm: "Chuyện nên làm chuyện không nên làm đều để anh làm cả rồi, anh còn không tính chịu trách nhiệm sao?"

Cô không nói rõ nhưng anh nghe hiểu, mặt thoáng cái nóng bừng, từ cổ, mặt đến tai đều phát ra sắc hồng khả nghi. Đàn ông trải qua 27 cái xuân lúc này lại thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào vợ sắp cưới, cả mặt đều hướng bụng cô chôn, dù vậy vẫn không ngăn được anh vui vẻ lén lút cười.

Tiếng cười rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy, bị sự vui vẻ của anh lây nhiễm cô bất giác cũng cười theo, tay chạm vào tóc anh khe khẽ vuốt.

Người đàn ông này chính là như vậy, bên ngoài có xử sự ác liệt đến đâu về nhà đối mặt với cô lại như trai tân mới biết yêu, trôi qua nhiều năm trước sau như một đều như vậy.

...

Chuyện mong mỏi bấy lâu cuối cùng cũng có kết quả, Trình Vân gấp không chờ được, buổi tối quyết định ngày hôm sau 6h anh liền đánh thức Đậu Hoa bị cô tẩn một trận mới chịu yên ổn xuống.

7h30 hai người có mặt tại Ủy ban Nhân dân, thực hiện thủ tục đăng ký kết hôn, kiểm tra sức khỏe, chụp hình, công chứng nhận sổ.

Rời khỏi cổng Ủy ban, nhìn trong tay hai quyển sổ có bìa hồng nhạt anh cười tít cả mắt, trịnh trọng nói với cô: "Sổ để anh giữ."

"..."

"Cái này quan trọng, anh sợ em làm mất."

Cô không còn gì để nói, tùy anh vậy, anh vui là được, dù sao giới hạn cô cho anh trước giờ vẫn luôn lớn, chí ít trước mắt vẫn chưa phát hiện điểm cuối.

Chuông điện thoại gọi vang, cô liếc nhìn anh cười: "Anh không định nghe máy à? Đã điện từ sáng đến giờ rồi."

Hôm nay là ngày quan trọng trong đời, anh không muốn đi làm nhưng đám người trên công ty cứ cách một lúc lại gọi điện tới, phiền chết.

Anh kéo tay cô vào trong xe ngồi, xe chạy được một lúc mới không tình nguyện nhận điện thoại.

Người đầu bên kia dè dặt lên tiếng: "Ông chủ."

Anh không có kiên nhẫn, ngày thường là vậy, hôm nay càng nghiêm trọng: "Có chuyện mau nói."

Người bên kia dò hỏi: "Hôm nay anh không đến công ty thật sao?"

Anh phát hỏa: "Còn có thể giả là sao? Không phải lúc sáng đã nói với cậu rồi. Hôm nay tôi nghỉ."

"Nhưng mà, nhưng mà công việc..."

Không đợi bên kia nói xong anh đã cúp máy, chỉ sợ hiện tại công ty có thông báo phá sản anh cũng không buồn quan tâm.

Đậu Hoa nhịn cười, đưa tay muốn cầm lấy hai cuốn "sổ hồng" trên tay anh nhưng anh giống như phản xạ có điều kiện nhanh chóng giấu ra sau lưng, cảnh giác nhìn cô hỏi: "Em muốn làm gì?"

"Nhìn xem một chút."

Trong xe có một tủ khóa điện tử, anh cẩn thận bỏ hai cuốn sổ vào bên trong dùng vân tay khóa lại. Đối với mong muốn bất chợt của cô anh bình tĩnh đáp: "Đợi tối đi, anh chụp hình gửi cho xem còn chạm trực tiếp vào thì không được."

Cô trợn trắng mắt, lời này mà anh cũng nói ra được. Chỉ là, cô chưa kịp tức giận anh đã cất xong hai quyển sổ thân mật sáp tới ôm lấy cô hỏi: "Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?"

Đối với trình độ lật mặt của anh cô từ chối cho ý kiến cũng rất phối hợp đáp lại: "Trong nước em muốn đi Mộc Châu, ngoài nước thì Bali. Còn anh muốn đi đâu?"

Anh cười, ôm cô chặt hơn: "Vậy đi Mộc Châu, cũng đi Bali."

"Anh không tính đi làm nữa à?"

"So với đi làm anh càng thích "làm em"." Anh vừa nói vừa lén lút nhìn cô rồi đỏ mặt, một màn này rơi vào mắt khiến cô bật cười.

Sao trên đời lại có người như vậy, rõ ràng hay thẹn thùng lại luôn nói được ra khỏi miệng những lời khiến bản thân cũng xấu hổ.