Chương 6: Đòi hỏi

20 năm là khoảng thời gian dài đủ khiến mọi thứ phai nhòa đi, bao gồm cả tình thân.

Bọn họ đến mang theo mục đích mà Trình Vân thì từ lâu đã không còn xem hai người là người thân.

...

Về nước, không hề thông báo mà xuất hiện trước mặt anh còn hướng anh đưa ra yêu cầu với vẻ đương nhiên.

"Cha muốn thu về dự án tái xây dựng khu đất Hòa Sơn sẽ đấu thầu nửa tháng tới. Với thực lực hiện tại của công ty Trình Gia muốn giành lấy dự án này là việc cần tốn nhiều công sức. Nhưng nếu đặt dưới danh nghĩa của công ty Vân Đoa thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều."

Anh nhàn nhã ngồi nghe, tò mò muốn xem bọn họ diễn. Vậy mà thật sự không khiến anh thất vọng, bọn họ càng nói càng không có điểm dừng, thể hiện sự tham lam vô sỉ của bản thân đến cùng cực.

"Trình Hoa cũng theo hai chúng ta về nước. Con sắp xếp đưa thằng bé vào Vân Đoa làm việc, vị trí đừng quá thấp. Con cũng phải ra mặt nhắc nhở đám người phía dưới một chút, đừng khiến em con nó khó chịu."

"..."

"Người một nhà chúng ta con thử nghĩ xem ai giữ cổ phần mà không giống nhau. Chúng ta cũng không tham lam đồ của con, chuyển nhượng cho cha mẹ cùng em trai mỗi người một ít là được."

"..."

"Cha mẹ mấy năm nay ở ngoại quốc làm ăn cũng tính được kha khá nhưng chung quy đi đâu cũng không bằng cội nguồn. Cha con chuyển Trình Gia về nước không tránh khỏi chịu áp lực từ các bên đối thủ cạnh tranh, con nhìn rồi giúp đỡ đừng để đám người kia không có mắt xem thường Trình gia chúng ta."

"..."

Ông bà Trình thay phiên nhau thao thao bất tuyệt một hồi cuối cùng cũng phát giác Trình Vân căn bản không tiếp thu lời họ nói, cả quá trình anh chỉ nghe chứ chưa từng mở miệng đáp lại.

Ông Trình cau mày, nghiêm khắc nhìn anh: "Cha mẹ nói chuyện mày bộ dáng như vậy là thế nào? Gia giáo cha dạy mấy năm nay mày vứt đi đâu cả rồi."

Trình Vân phì cười, ông bà Trình sắc mặt càng thêm khó coi.

Lần này về nước chủ yếu vì bọn họ nghe tin Trình Vân sự nghiệp khởi được như cá gặp nước, không chỉ tiếng tăm vang dội trong nước mà còn bay ra cả thế giới.

Con cái thành danh cha mẹ không phải là người có công lao lớn nhất sao?

Những năm này hai vợ chồng lăn lộn ở ngoại quốc, công việc càng làm càng sa sút, tuy cuộc sống trôi qua không đến mức chật vật nhưng để so với dự định ban đầu khi rời nước thì còn cách rất xa. Bọn họ không muốn cúi đầu nịnh bợ, không muốn xem sắc mặt người khác để làm việc. Vậy nên, vừa nghe đứa con lớn bị bỏ lại trong nước hiện tại đạt được vị trí mà bọn họ vẫn luôn khao khát, hai người ngay lập tức mang tư tâm không thể cho ai biết về nước định cư lâu dài.

Trong mắt ông bà Trình, Trình Vân có được tương lai tốt đẹp như bây giờ đều là một tay bọn họ cho, nên việc bọn họ có lấy đi của anh một ít, một nửa hay toàn bộ đều là lẽ đương nhiên. Nhưng thái độ của anh lại không như họ tưởng tượng, anh xem cha mẹ mình không khác con xiếc làm họ vừa khó chịu vừa mất mặt.

"Con cười cái gì? Chúng ta là đang cùng con nói chuyện nghiêm túc. Chúng ta là người thân, huyết thống tương liên, cha mẹ còn có thể hại con sao?" Giọng bà Trình so ông Trình mềm mỏng hơn nhưng đại ý cũng là trách anh không biết điều.

Trình Vân ngồi thẳng lưng, anh không che giấu kiêu ngạo cùng xem thường mà nhìn ông bà Trình, ánh mắt như có thể xem thấu nội tâm xấu xí cất sâu bên trong linh hồn con người.

Ông Trình cậy già lên mặt muốn nói lại đột nhiên cứng họng khi cùng anh chạm mắt. Bà Trình ngày thường khôn khéo hiện tại lại không chú ý nhiều như vậy, bà bày ra tư thế nên có của một người mẹ, nói với giọng khiển trách: "Trình Vân, chúng ta thừa nhận thời gian qua là chúng ta có lỗi với con nhưng con cũng không thể lấy đó làm lý do ngỗ nghịch."

Trình Vân nhàn nhạt hỏi: "Đã nói xong chưa?"

Bà Trình: "Với địa vị hiện tại của con những gì cha mẹ muốn còn không phải đơn giản như nhấc một ngón tay lên thôi hay sao?."

"Đúng thật là không khó." Trình Vân ngừng lại nhìn về phía đối diện bắt gặp ông bà Trình vui vẻ ra mặt, anh cũng cười theo nói tiếp: "Nhưng tôi lại không thích giúp hai người."

"Cái gì?" Ông bà Trình trăm miệng một lời.

Trình Vân: "Thật kỳ lạ. Mỗi năm tôi đều dùng danh nghĩa của Vân Đoa thực hiện rất nhiều hoạt động từ thiện, tiền đổ vào những hoạt động đó chưa bao giờ nhỏ hơn 9 con số, tôi lại chẳng cảm thấy có gì không đúng. Nhưng giờ, chỉ nghĩ tiền của tôi sẽ dùng cho hai người thì một đồng tôi cũng thấy tiếc rẻ. "

"Mày nói gì? Đồ bất hiếu, mày kiêu ngạo cái gì, nếu không phải có tụi tao mày nghĩ mày có được cuộc sống sung túc được người ta o bế như hiện tại hay sao?" Ông Trình tức giận đập bàn đứng dậy chỉ vào Trình Vân mắng, bà Trình theo sau bày ra bộ dáng mẹ hiền vừa ngăn chồng vừa hướng anh khuyên: "Con đừng chọc cha giận. Chúng ta nhiều năm không gặp đừng vì những việc nhỏ mà xảy ra bất hòa."

Nhìn ông bà Trình kẻ xướng người họa Trình Vân chỉ thấy tức cười: "Như thế nào là việc nhỏ?"

Bà Trình thừa thế đáp nhanh lại: "Này con giúp một chút có làm sao, cũng chẳng mất mát gì. Con nghĩ thử xem, người một nhà giúp đỡ nhau chẳng phải vốn là việc thiên kinh địa nghĩa."

Trình Vân lạnh mặt, anh ghét bọn họ không biết vị trí của mình ở đâu càng ghét bọn họ tự cho là đúng luôn miệng nói đến chuyện cùng anh là người một nhà.

Anh trầm giọng, ánh mắt sắc bén nhìn bà Trình: "Ai là người nhà của các người, đừng nói chuyện khiến tôi cảm thấy ghê tởm như vậy."

Ông bà Trình không tin nổi vào tai mình, sắc mặt cả hai không hẹn cùng trở nên xanh mét.

Trình Vân không quan tâm, anh nhấn điện thoại gọi trợ lý.

Trợ lý dẫn theo bảo vệ từ sớm đã chờ sẵn ngoài cửa, nhận được lệnh của ông chủ liền đi vào lôi ông bà Trình đang trong trạng thái chưa kịp phản ứng ra ngoài.