Chương 14: Đáng bị đánh sưng mông

Lâm Mạn khoanh tay siết chặt chiếc áo khoác không được ấm cho lắm, sống mũi chợt cay cay, đáy lòng bỗng thấy ảm đạm.

Lại thêm một lần nữa, vào khoảnh khắc bình thường đến không ngờ, cô lại bị nỗi cô đơn bủa vây.

Đương lúc cô hết đường xoay xở, một chiếc xe SUV màu than từ bên đường chạy tới, đột nhiên giảm tốc độ rồi từ từ dừng lại trước mặt cô.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, phía sau là đôi mắt yên tĩnh và sâu thẳm, cùng một chút dò xét sâu xa.

“Anh… Trình.” Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Mạn nhanh chóng cụp mắt.

Ánh mắt anh thân thiện nhưng sắc bén, mang theo cảm giác không giận tự uy trời sinh khiến cô không dám nhìn thẳng, như thể chỉ cần liếc nhìn một cái đã khiến mình bị thương.

“Lúc này không có xe.” Trình Gia Dục nói.

“Đúng vậy, không có xe.” Lâm Mạn nhìn chằm chằm mũi chân của mình, cà cà giọt nước trên mặt đất.

“Lên xe đi, tôi đưa em về.” Giọng điệu của anh thản nhiên mà tùy ý, lại chân thật đáng tin đến không ngờ.

Lâm Mạn không từ chối nữa, cô khẽ nói “Cảm ơn” rồi ngoan ngoãn lên xe.

Trình Gia Dục lúc này có thể xem là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi [1], nếu anh không xuất hiện, quả thật cô không biết nên về nhà bằng cách nào.

[1] Nguyên văn là “雪中送炭”: Giúp đỡ người khác lúc người ta cần.

Sau khi lên xe, Lâm Mạn vuốt mái tóc ướt đẫm nước mưa, một lọn tóc mái thoát khỏi bàn tay dính vào vầng trán nhẵn nhụi như không chịu nghe lời.

Trình Gia Dục thoáng liếc nhìn cô, thấy Lâm Mạn hai tay ôm lấy người, đôi môi tái nhợt, như con mèo nhỏ cuộn mình lại vì sợ lạnh, nom khá đáng thương.

Anh không nói gì, chỉ vươn tay bật hệ thống sưởi lên.

Từng luồng hơi ấm thổi tới, Lâm Mạn thầm cảm kích trong lòng.

Cô vươn bàn tay lạnh lẽo của mình ra hướng gió thổi, sau đó lén lút nhìn Trình Gia Dục bên cạnh.

Anh đang chuyên chú lái xe, nhìn thẳng không chớp mắt, không ngạc nhiên vì lần hội ngộ này cũng chẳng tự hào vì được trở thành anh hùng cứu mỹ nhân.

Lâm Mạn mở miệng, song không biết nên nói gì, thế là khẽ khàng ngậm lại, có chút xấu hổ.

Trình Gia Dục vẫn nhớ địa chỉ của Lâm Mạn cho nên không cần hướng dẫn, có điều anh không lái xe về thẳng mà rẽ vào một cửa hàng Drive-through [2] ở bên đường.

[2] Drive-through: là một loại hình dịch vụ giao hàng tận nơi do một doanh nghiệp cung cấp cho phép khách hàng mua sản phẩm mà không cần rời khỏi xe của họ.

“Cacao nóng thêm kẹo được không?” Anh quay sang hỏi Lâm Mạn.

Lâm Mạn sửng sốt, lập tức gật đầu đáp, “Được ạ.”

Trình Gia Dục lấy hai cốc đồ uống nóng từ cửa sổ lấy đồ: Đưa cho Lâm Mạn một cốc cacao nóng phủ kem ốc quế và rắc sôcôla đầy màu sắc lên trên, còn anh thì đang cầm một cốc cà phê đen không đường không sữa.

Một sự tương phản rõ ràng.

Lâm Mạn nghĩ.

Cô khách sáo nói cảm ơn rồi cúi đầu nhấp một ngụm siro béo ngậy thơm lừng, cả khoang miệng bị hương vị ấm áp ngọt ngào chiếm trọn, cảm giác thỏa mãn ấm áp từ từ chui vào dạ dày qua cổ họng rồi tràn ra khắp đáy lòng.

“Bình thường em hay bất cẩn vậy sao?” Trình Gia Dục uống một ngụm cà phê, như chỉ tùy tiện hỏi một câu.

Lâm Mạn quay đầu nhìn anh theo bản năng, sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt.

“Ra ngoài không kiểm tra thời gian chạy của xe buýt, còn không xem dự báo thời tiết.” Anh tiếp tục nói không nhanh không chậm, “Không mang ô, còn mặc ít như vậy.”

“Cần tôi nói không, hai tật xấu này đáng bị đánh sưng mông rồi!” Giọng điệu của Trình Gia Dục cực kỳ bình tĩnh nhưng lại khiến Lâm Mạn run rẩy như điện giật.

Những làn sóng hỗn loạn do dòng điện tạo ra từ l*иg ngực truyền tới đại não, đại não nháy mắt đình trệ và trống rỗng.

Có e lệ, có hồi hộp, còn có cả một tia ngứa ngáy.

Nhìn hai rặng mây đỏ trên mặt Lâm Mạn và dáng vẻ cúi đầu như muốn vùi vào cốc đồ uống nóng, Trình Gia Dục khẽ mỉm cười, sau đó khởi động lại xe.

Lúc về đến dưới ký túc xá, Lâm Mạn lại cảm ơn lần nữa, “Lần sau em mời anh một bữa nhé!”

Lần này là tình cờ gặp mặt, vậy lần sau là khi nào?

Ngay cả cô cũng cảm thấy mấy lời này khá là không có thành ý.

Lâm Mạn thầm bực bản thân: Giải thích không được, không giải thích cũng không xong.

Nhưng dường như người nọ không để ý lắm, hoặc có lẽ anh không đặt trong lòng.

Trình Gia Dục mỉm cười “Ừ” một tiếng, sau đó nói, “Lên nhanh đi, kẻo lạnh.”

Lâm Mạn gật đầu.

Anh bỗng nhiên cong khóe môi trông đầy gian xảo, nói: “Màu đen, đẹp lắm.”

Hở?

Những lời này khiến cung phản xạ của Lâm Mạn lượn một vòng, cuối cùng mới sực nhận ra.

Cô cúi đầu nhìn chiếc túi mua sắm của cửa hàng đồ lót mà mình đang cầm, khẽ “À” một cái, mặt mũi đỏ bừng.

Lâm Mạn xoay người nhanh chóng chạy đi, lại nghe thấy tiếng cười của Trình Gia Dục đằng sau.

Chạy được vài bước, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn, Trình Gia Dục hạ cửa kính xuống vẫy tay với cô rồi quay đầu rời đi.

Chỉ còn lại luồng khí nóng từ ống xả ô tô dần biến mất trong đêm mưa lạnh giá.