Chương 23: Tôi đã về

Hai ngày trôi qua, vào một buổi sáng, Lâm Mạn còn chưa thức dậy đã nhận được tin nhắn của Trình Gia Dục.

Mấy chứ ngắn ngủn: “Tôi đã về.”

Lâm Mạn lộn mình như cá chép, nhảy bật ra khỏi giường.

Suốt một buổi sáng, cô đều trong trạng thái lơ đễnh, còn nhân tiện lén oán trách Trình Gia Dục.

Sáng ngày ra nhắn một câu không đầu không đuôi như vậy, sau đó mãi chẳng liên lạc, chẳng lẽ anh không tính nói cho cô biết bao giờ gặp ư!

Giữa trưa, Lâm Mạn cầm bữa trưa tới lò vi sóng công cộng trong nhà ăn sinh viên để hâm nóng.

Đương lúc xếp hàng đợi sinh viên đằng trước dùng xong, điện thoại rung lên, đó là tin nhắn của Trình Gia Dục.

“Hôm nay em tan học lúc nào?”

Lâm Mạ siết chặt điện thoại, đầu óc quay vòng.

Buổi chiều còn có một lớp, môn “Nghệ thuật sáng tác”, giáo sư là một phụ nữ người Anh trạc 60 tuổi, lưng thẳng, chân lướt nhẹ như gió, rất nghiêm túc, thỉnh thoảng mỉm cười khiến nếp nhăn trên mặt càng thêm sâu.

Trên lớp, bà ấy thường đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đôi lúc đang giảng bài với PPT thì bỗng nhiên hào hứng đọc to: “A! Dù đêm có dài nhường nào thì ngày cũng sẽ đến… Những gì bắt đầu từ bất công, phải dùng tội ác để đối xử với sự kiên cố của nó!”

Lần nào cũng dọa thành công những sinh viên đang ngủ gà ngủ gật giật mình.

Tan học, bà ấy chưa từng điểm danh bao giờ.

Đi về phải mượn vở ghi của bạn cùng lớp để chép.

Trước khi chọn môn này, một đàn chị đã chỉ cho Lâm Mạn vào tham khảo trong Rate My Professors** (Đánh giá giáo sư): Các sinh viên cũ đều nhất trí cho rằng bà ấy trông giống giáo sư McGonagall, người đã dạy môn Biến hình của nhà Sư tử trong “Harry Potter”. Mặc dù bà ấy thường ít nói cười nhưng bản chất không xấu, không làm khó sinh viên. Học lớp của bà ấy sẽ dễ dàng đạt điểm A.

Lâm Mạn nghĩ ra rất nhiều lý do thuyết phục chính mình.

“Em tan học rồi, các lớp hôm nay đều đã học xong.” Cuối cùng cô quyết định nói dối.

“Vậy thì em ra đi, tôi dẫn em đi ăn. Tôi ở cửa Tây bên đại học Luật.”

Anh đến trường!

“Em ra ngay đây ạ!” Lâm Mạn nhét lại hộp cơm vào cặp sách, chạy chậm về phía đại học Luật.

Các tòa kiến trúc Romanesque [1] và Phục Hưng Gothic [2] truyền thống trong khuôn viên trường phát ra ánh sáng màu xanh dưới ánh mặt trời, những mái nhà cao và nhọn vươn lên bầu trời.

[1] Kiến trúc Romanesque là một phong cách kiến trúc của châu Âu Trung Đại, đặc trưng bởi các vòm nửa hình tròn. Romanesque là sự kết hợp của các phong cách kiến trúc La Mã cổ đại, Byzantine cùng với các truyền thống địa phương.

[2] Kiến trúc Phục Hưng Gothic là kiến trúc của thời kỳ giữa thế kỷ 14 và đầu 17, tiếp nối kiến trúc Gothic và được kế tục bởi kiến trúc Baroque.

Nắng thu ấm áp phất qua khuôn mặt Lâm Mạn, trên da thấp thoáng cảm giác nóng rực.

Cô băng qua bãi cỏ, cẩn thận tránh những con sóc đang kiếm ăn dưới tán cây.

Chúng không sợ người, sinh viên trong trường thường xuyên đút đồ ăn vặt, nuôi chúng to béo.

Chạy gần đến cửa Tây, Lâm Mạn bỗng nhớ ra nội y mặc hôm nay không đồng bộ.

Cô hơi bối rối: Đâu chỉ nội y, ngay cả quần áo mặc bên ngoài của cô cũng không tinh tế, áo denim jacket ngốc nghếch, còn đeo một cái ba lô siêu to khổng lồ.

Do không biết Trình Gia Dục tới nên cô chẳng ăn mặc đàng hoàng.

Lâm Mạn bực mình giậm chân.

Xe Trình Gia Dục đỗ bên đường, anh đang lẳng lặng ngồi chờ trên ghế lái.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xám nhạt, cà vạt thắt lỏng lẻo.

Lâm Mạn đi đến hàng ghế sau, mở cửa xe, trong xe đang bật một ca khúc tiếng Anh, ca từ rất êm tai, tựa sương mù giăng trên bầu trời đêm trăng.

Cô vừa mới tháo cặp sách và đặt xuống ghế sau thì chợt cảm thấy một ánh nhìn sắc bén lia tới.

Trình Gia Dục không nói gì, anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, tay vỗ vào ghế phụ.

Lâm Mạn rụt cổ, lập tức ngoan ngoan để cặp sách ở lại ghế sau, bản thân xoay người ngồi lên ghế phụ phía trước.

Lần này, cô tự cài dây an toàn.

Trình Gia Dục nổ máy, xe chạy ra ngoài một cách êm ái.

“Chúng ta ăn món Nhật nhé?” Anh hỏi.

Lâm Mạn đang lén ngắm anh, bị chính Trình Gia Dục quay đầu sang bắt gặp.

Cô bối rối giả vờ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, không chú ý tới khóe miệng đang cong lên của anh.

Mới rồi Lâm Mạn không nghe rõ Trình Gia Dục hỏi gì, song anh cũng không hỏi lại lần nữa.

Lời tác giả:

** https://ratemyprofessors

Một trang web để sinh viên đại học đánh giá giáo sư (thích hoặc phàn nàn), nó giống như “bình luận công khai” nhưng không phải đánh giá nhà hàng mà là chất lượng và phong cách giảng dạy của giáo sư.

Nhớ xem kỹ trước khi chọn khóa học nhé, nó vẫn có nhiều giá trị tham khảo nhưng cũng mang tính chủ quan của từng sinh viên khác nhau nên các bạn không thể tin hoàn toàn. Nói chung giáo sư nào có điểm trung bình là 4 điểm trở lên sẽ dạy giỏi. (Tối đa 5 điểm)