Chương 34

Nhớ lại những lời xem thường mà lúc trước chồng bà cáu giận với thầy bói, mẹ Khương xấu hổ nhét một quả đào vào trong tay Lâm Thanh Âm: “Cao nhân ngài đừng chấp nhặt với ông ấy, ông ấy có mắt không tròng, chờ khi nào bác trai về nhà bác sẽ kêu bác trai đến nhà xin lỗi cháu nhé.”

Lâm Thanh Âm cắn một miếng thịt quả đào ngọt mọng nhiều nước, tươi cười hớn hở lắc đầu: “Không cần xin lỗi, giúp cháu làm bài tập là được rồi ạ.”

Mẹ Khương không biết Lâm Thanh Âm là nửa đùa nửa thật hay vẫn là giận dỗi, đành phải có chút ngượng ngùng đồng ý, lại thận trọng hỏi địa chỉ nhà Lâm Thanh Âm, bà tính đợi khi nào chồng về nhà thì cả nhà ba người đến cửa cảm ơn.

Sau khi đi ra khỏi nhà họ Khương, Lâm Thanh Âm dừng bước quay lại nhìn Vương béo đang đi theo phía sau cô: “Anh đang tính là về sau cứ đi theo tôi bận trước bận sau vậy sao?”

“Hả?” Vương béo có chút căng thẳng gãi gãi lỗ tai: “Không được sao?”

“Được thì cũng được nhưng tôi không có tiền trả lương cho anh đâu.” Lâm Thanh Âm bày ra vẻ mặt thẳng thắn vô tư nói: “Tôi nghèo lắm, nếu anh đi theo tôi có khi còn phải góp tiền vào thêm đấy.”

Vương béo nghe vậy lập tức bật cười, hắn tiếp xúc qua với Lâm Thanh Âm hai lần không ai có thể rõ hơn hắn rằng vị thầy bói này nghèo cỡ nào, ngay cả điện thoại cảm ứng còn mua loại rẻ nhất: “Cao nhân, tôi không tính kiếm tiền từ chỗ ngài, ngài nhìn tôi có giống người thiếu tiền không? Tôi có tận sáu căn nhà đấy!”

Lâm Thanh Âm xoay người bỏ đi, thật là bực mình!

“Tôi đi chung với ngài là vì muốn mở rộng tầm mắt, lấy sự việc hôm nay làm ví dụ thì dù tôi có ngồi xổm ở cái quầy xem bói kia cả trăm năm cũng không thể thấy sự việc hiếm có như vậy.”



Vương béo cười khúc khích đuổi theo: “Ngài cứ xem như tôi là một trợ thủ đi theo hóng hớt thôi, khi nào rảnh thì chỉ điểm cho tôi một vài chỗ coi đó như là lương cũng được.”

Lâm Thanh Âm xoay người lại rút cuộn giấy có hai chữ “Xem bói” to tướng từ cánh tay hắn ra: “Tự anh về nhà ăn cơm đi, tôi không bao cơm đâu.”

Vương béo trơ mắt nhìn Lâm Thanh Âm tự nhiên lại bỏ rơi mình, vội vàng bất chấp đuổi theo: “Vậy là cao nhân đã đồng ý rồi đúng không? Ngày mai chúng ta có đi công viên bày quầy không?”

“Trước mắt mấy ngày nay sẽ không đi.” Lâm Thanh Âm cầm miếng ngọc bội cầm từ chỗ Khương Duy vụt qua trước mặt Vương béo: “Tôi muốn ở nhà làm bài tập.”

*****

Đẩy cửa nhà ra, Lâm Thanh Âm đã nghe thấy tiếng ầm ầm của máy hút mùi trong phòng bếp, mẹ Thanh Âm ló đầu ra chào hỏi với Lâm Thanh Âm: “Đi rửa mặt nhanh đi con, sắp ăn cơm rồi.”

Lâm Thanh Âm không quá mong đợi, cô đi rửa tay, đến khi ngồi vào bàn thì mới phát hiện trên bàn có một cái bát lớn màu đen thui, cô có chút bất an hỏi mẹ đang đứng trong bếp: “Buổi trưa mình ăn gì vậy mẹ?”

Mẹ Thanh Âm cho mì đã nấu chín vào bát đưa cho Lâm Thanh Âm, sau đó bưng lên thêm một đĩa dưa chuột thái nhỏ: “Hôm nay chúng ta ăn mì trộn tương đen.”

Lâm Thanh Âm lại nhìn lướt qua bát nước sốt, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi: “Con có thể chỉ ăn riêng mì thôi được không?” Trong trí nhớ của nguyên chủ không có ấn tượng gì về việc ăn mì trộn tương đen, nhìn cái thứ đen thui kia cũng không giống như là sẽ ngon, Lâm Thanh Âm cảm thấy chỉ ăn mì sẽ an toàn hơn nhiều.