Chương 2

Đây là thế giới được tạo ra bởi một quyển sách, trong cuốn sách, Bạch gia cùng Tưởng gia đều là gia tộc đứng đầu.

Hiện tại thời gian này, gia chủ Bạch gia vẫn là cha của Bạch Sơ Hiểu,Bạch Ninh Viễn, mà Giang Phù Liễu là vợ của hắn, đồng thời cũng là ảnh hậu chấn động một thời trong giới điện ảnh.

Hai người bọn họ tổng cộng sinh hạ ba đứa nhỏ, Bạch Sơ Hiểu đứng hàng thứ ba lại là con gái duy nhất, mà anh trai thứ hai của nàng Bạch Cẩn Du sau khi trưởng thành sẽ tiếp nhận sản nghiệp Bạch gia, chính thức mở ra cốt truyện của chính mình với tư cách vai chính.

Đối với nàng, người mang theo hệ thống xuyên thư, chấp hành nhiệm vụ đến mà nói, mục tiêu công lược của bản thân, cũng không có khả năng chỉ có một người Bạch Cẩn Du.

Trên thực tế chỉ cần là nhân vật tồn tại trong tiểu thuyết, cho dù chỉ là bị nhắc tới, cũng là mục tiêu công lược giả có thể lựa chọn.

Chỉ là căn cứ đối tượng công lược của chính mình, sau khi thành công công lược sẽ đạt được cấp bậc khen thưởng khác nhau mà thôi.

Mà một khi nhiệm vụ thất bại, tức khắc sẽ tiếp thu trừng phạt khắc nghiệt.

Vốn dĩ theo bình thường, làm nhiệm vụ chỉ cần công lược mục tiêu nhiệm vụ của chính mình là được, chỉ là thế giới này cố tình nhiều ra thêm một sự tồn tại đặc thù như Bạch Sơ Hiểu.

Thân là tiểu tiểu thư Bạch gia, Bạch Sơ Hiểu từ lúc mới sinh ra liền nhận được nhiều sủng ái, ngay cả hai anh trai đều cưng chiều nàng.

Tại loại hoàn cảnh thế này, nàng còn cố tình lớn lên không có sai lệch , hoàn hoàn là con gái bảo bối mà đại đa số người muốn nhất.

Lớn lên học tập tốt, tính cách tốt…… Thậm chí còn thường xuyên trợ giúp người khác, chiếu cố người khác, hoàn toàn tìm không ra có cái tật xấu gì.

Nhân vật hơi chút quan trọng bên trong quyển sách kia mặc kệ nam nữ đều từng cùng nàng tiếp xúc, được nàng chiếu cố , chỉ cần là người từng cùng nàng tiếp xúc, không có một ai sẽ không thích nàng.

Chỉ là cố tình nàng không có lớn lên, bởi vì cứu người, xảy ra chuyện mà mất mạng .

Bởi vì nàng trước kia làm nhiều chuyện như vậy, sau khi nàng chết, liền trở thành bạch nguyệt quang trong lòng mọi người, bị mọi người khắc ghi cả đời

Người có một bạch nguyệt quang, thời điểm gặp gỡ những người khác, ở cảnh tượng tương tự, luôn là không tránh được mà so sánh.

Chuyện này đối với công lược giả mà nói, lại không phải là chuyện tốt.

Công lược giả sau khi Bạch Sơ Hiểu chết mới đến thế giới này đều không có ngoại lệ, phải đối mặt với vấn đề gian nan, làm như thế nào để địa vị bản thân ở trong lòng đối tượng công lược cao hơn Bạch Sơ Hiểu.

Mà những người này, không ai thành công.

Bất quá Triệu Mang vẫn là so với những người này thông minh hơn một ít, lựa chọn trước tiên đi vào thế giới này, thừa dịp Bạch Sơ Hiểu còn nhỏ liền đem nàng bóp chết, nhiệm vụ chính mình liền sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nàng ở giữa nhóm công lược giả xem như là thông minh, có thể tính toán, tự nhiên biết Bạch Cẩn Du là vai chính, người công lược của hắn tuyệt đối không thiếu.

Mà tuyến thời gian hiện tại trên thế giới này, người có thể để nàng công lược, sau đó còn có thể để nàng hưởng thụ đủ vinh hoa phú quý, lựa chọn tốt nhất chỉ có……

Bạch Ninh Viễn.

Nàng tự tin chính mình có mỹ mạo của tuổi trẻ, so với người hơn nàng mười tuổi là Giang Phù Liễu tốt hơn không ít.

Nàng hiện tại cũng mới hơn hai mươi, Giang Phù Liễu cũng đã hơn ba mươi tuổi, thời gian dài sớm chiều ở chung, hơn nữa tuổi tác Giang Phù Liễu đã không tính là nhỏ, nói là không sinh ra tâm tư không thích, Triệu Mang tuyệt đối không tin.

Nàng thấy, hai người không ly hôn là do Bạch Ninh Viễn không tìm được dung nhan trẻ tuổi, một cái khác chính là Giang Phù Liễu sinh ra Bạch Sơ Hiểu, cố ý dùng Bạch Sơ Hiểu trói chặt trái tim Bạch Ninh Viễn.

Chỉ cần nàng có thể thuận lợi diệt trừ Bạch Sơ Hiểu, không có trở ngại lớn nhất này, tình cảm vợ chồng của bọn họ tự nhiên sẽ không có khả năng tiếp tục duy trì tốt như vậy, chỉ cần bị một chút kí©h thí©ɧ, sụp đổ liền ở ngay trước mắt.

Đến lúc đó nàng lại xuất hiện ở trước mặt Bạch Ninh Viễn nhiều thêm vài lần, làm ra chút ám chỉ, Bạch Ninh Viễn lại không phải thánh nhân, bị nàng chinh phục cũng chỉ là chuyện dễ dàng.

Mà để nhiệm vụ của chính mình có thể hoàn thành, Bạch Sơ Hiểu nhất định phải trở thành vật hi sinh của nàng, chết ở dưới tay nàng.

Chỉ là, nàng cũng không thể làm quá mức rõ ràng, tốt nhất là đem mọi thứ xây dựng thành một chuyện ngoài ý muốn, như vậy mới có thể khiến nàng một chút cũng không liên quan.

Sau khi đem những việc này trải qua thuận lợi trong lòng, Triệu Mang cảm thấy nhiệm vụ chính mình lúc này có thể nói là nắm chắc.

——

Trong phòng, hai đứa nhỏ dính một chỗ đem món đồ chơi bên trong rương tất cả đều lấy ra, một lát sau, liền đến thời điểm ăn cơm

Thời điểm cơm trưa, hai người Tưởng Thần Tinh cùng Bạch Sơ Hiểu cũng là ngồi dựa gần, hai người lớn ngồi bên cạnh

Chén nhỏ của hai người đều là cùng một kiểu dáng, khác nhau chỉ có màu sắc bên ngoài

Bạch Sơ Hiểu chính là màu hồng phấn, Tưởng Thần Tinh lại là màu lam.

Hai người một tay bưng chén, một tay cầm cái muỗng nhỏ, nghiêm túc đem đồ ăn trong chén múc ăn xong.

Động tác Tưởng Thần Tinh tương đối thuần thục hơn một chút, trên mặt cái chén ăn xong cũng còn tính là sạch sẽ, chỉ là Bạch Sơ Hiểu ăn xong, trên mặt dính không ít gạo.

“Con mèo hoa lớn.” Tưởng Thần Tinh thấy nàng như vậy, vươn tay, chọc chọc khuôn mặt nhỏ của nàng.

“Em mới không phải con mèo hoa lớn!” Bạch Sơ Hiểu nghe được hắn nói như vậy có chút không vui, giận dỗi hừ một tiếng, “Mèo hoa lớn không có đáng yêu như em!”

“Vậy em chính là con mèo hoa nhỏ.”

“Em cũng không phải mèo hoa nhỏ, mẹ nói em là thỏ con!”

“Anh đây chính là con thỏ lớn.”

“Anh mới không phải con thỏ lớn, anh không có lỗ tai thật dài, anh là…… Anh là con hổ lớn”

“Trên đầu anh không có vương, anh không phải hổ.”

“Em mặc kệ, Anh chính là hổ lớn.” Bạch Sơ Hiểu bĩu môi, bắt đầu chơi xấu, “Em mặc kệ em mặc kệ em mặc kệ, em nói anh là vậy thì anh chính là vậy.”

“Hổ lớn muốn ăn con thỏ, anh liền đem em đi ăn.”

“Anh không thể ăn em, nếu anh ăn em, mẹ em sẽ đánh mông anh”

“Anh liền trộm cắn em một ngụm.”

“Không thể, anh cắn em em sẽ khóc, sau đó mẹ em vẫn sẽ muốn đánh anh”

Tựa hồ là vì biểu hiện chính mình lợi hại, Bạch Sơ Hiểu đứng trên mặt đất, đôi tay chống nạnh nhìn hắn: “Mẹ nói, anh là anh trai, cho nên anh phải bảo vệ em, không thể khi dễ em, cho dù anh là hổ lớn cũng không thể ăn em cắn em, bằng không em liền khóc, em vừa khóc bọn họ liền sẽ đánh anh.”

Tuy rằng thật sự như vậy, nhưng trong mắt người lớn, nàng thế này một chút cũng không liên quan đến hai chữ lợi hại.

Bạch Sơ Hiểu bình thường tuy rằng đều là ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng cũng vẫn là đứa trẻ con, ở trước mặt người mình thân cận, luôn sẽ có thời điểm tùy hứng.

Đại khái là bởi vì nàng cùng Tưởng Thần Tinh, hai người từ lúc mới sinh ra không bao lâu liền quen biết, chơi một chỗ đến bây giờ, Bạch Sơ Hiểu ngoại trừ người trong nhà, thân cận nhất cũng chính là Tưởng Thần Tinh.

Trước đó, những chủ đề cùng loại như vậy đã xảy ra không chỉ một hai lần, chẳng qua hai đứa nhỏ chỉ là đùa vui với nhau, cũng không có ầm ĩ đến mức không thoải mái mà đánh nhau, cho nên mấy người lớn cũng không có coi trọng, chỉ là nhìn bọn họ chơi đùa.

Đợi một chút, hai tên nhóc tì đã bị mang đi thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, trở về phòng ngủ trưa.

Tuy rằng Bạch Sơ Hiểu hiện tại vẫn là một đứa nhóc, nhưng phòng ngủ của nàng cũng không có bao nhiêu thứ nhỏ.

Cái khác không nói, chỉ riêng giường nàng ngủ, hai người trưởng thành nằm đều dư, hai tên nhóc tì nằm trên đó, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy chen chúc.

Độ ấm trong phòng vừa đúng, sẽ không quá nóng cũng sẽ không quá lạnh, hai tên nhóc tì mỗi người một cái chăn nhỏ , nằm nghiêng mặt đối mặt .

Không bao lâu, hai đứa nhỏ liền ngủ hết rồi.

Thời điểm Giang Phù Liễu cùng Tưởng phu nhân đi lên xem, liền thấy Bạch Sơ Hiểu không biết từ khi nào đạp rớt chăn nhỏ trên người chính mình, tiến đến gần Tưởng Thần Tinh nằm bên cạnh.

Mà Tưởng Thần Tinh lúc này một bàn tay để ở trên người nàng, giống như là ôm lấy nàng.

Hai nhà thường xuyên thăm nhà nhau, đây cũng không phải lần đầu tiên hai đứa nhỏ ngủ chung một chỗ.

Chỉ là mặc kệ lần nào, chờ đến sau khi hai người bọn họ ngủ, liền luôn dán tới gần bên nhau.

Một hai lần có lẽ còn sẽ làm mọi người cảm thấy ngạc nhiên, nhưng về sau loại chuyện này thường xuyên phát hiện, người lớn đều tập mãi thành thói quen.

Không chỉ hai đứa ngủ chung một chỗ, sau khi tỉnh ngủ không nhìn thấy nhau, cũng sẽ la hét muốn tìm đối phương, người lớn nếu là có chút chần chờ không nói, vậy thì thật sự sẽ nháo lớn

——

Bạch Sơ Hiểu lúc này đang ngủ say, mà bên ngoài, Triệu Mang cũng đã bắt đầu vì nhiệm vụ của chính mình mà tính toán

Những người mới tới như bọn họ thế này, công việc một hai tháng đầu đều là đơn giản nhất, phạm vi công việc cũng chính là đại sảnh Bạch gia cùng phòng cho khách còn có bên ngoài đình viện.

Những nơi như là phòng ngủ của chủ nhân, còn có thư phòng là tuyệt đối không có tư cách tới gần.

Chờ đến khoảng thời gian này đi qua, quản gia liền sẽ căn cứ biểu hiện của bọn họ trong khoảng thời gian này, còn có những vị trí trống trong nhà, đem bọn họ sắp xếp đến những địa phương khác nhau để làm việc.