Chương 3

Vì để bản thân càng nhanh hiểu tình huống bên trong của Bạch gia cho đến tận bây giờ, sau khi Triệu Mang được sắp xếp công việc, liền bắt đầu như có như không cùng người khác tạo quan hệ tốt. Trong khoảng thời gian sau 13:00, nàng không có việc gì cần hoàn thành, là thời cơ hành động rất tốt.

“Chị Trần” ,Triệu Mang nhanh chóng tìm được mục tiêu, làm bộ bất cẩn ngồi xuống bên cạnh một người phụ nữ lớn tuổi cũng mặc quần áo lao động.

“Vừa rồi thời điểm quản gia mang chúng ta đi gặp phu nhân, em nhìn thấy có một bé gái nhỏ cùng cậu bé nhỏ, đó chính là tiểu thư cùng thiếu gia sao?”.

Chị Trần làm việc ở Bạch gia đã nhiều năm, nghe nàng hỏi, cũng không có nghĩ gì nhiều.

“Bé gái kia là tiểu tiểu thư, cậu bé kia là thiếu gia Tưởng gia, ngày thường có thời gian rảnh liền sẽ đến đây chơi. Gần đây đại thiếu gia có một cuộc thi đấu, tiên sinh liền mang theo đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia đi ra ngoài, phải qua một đoạn thời gian mới trở về”.

Nghe thấy tin tức này, Triệu Mang ít nhiều cũng có vài phần thất vọng.

Nàng vốn dĩ cho rằng chính mình vừa đến là có thể nhìn thấy Bạch Ninh Viễn, bắt đầu công lược, hiện tại xem ra, còn phải đợi thêm một đoạn thời gian nữa.

Chỉ là, thật nhanh chóng, nàng liền che giấu tốt cảm xúc của chính mình.

“Phải không? Em có một người bạn vẫn luôn xem tiên sinh là thần tượng,thời điểm em vào đây còn một hai nói em phải chú ý một chút, sau khi trở về liền kể cho nàng nghe tiên sinh là người như thế nào.”

Nàng cho rằng nàng nói như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì, chỉ là chị Trần nghe xong, không khỏi nhìn nàng nhiều thêm một cái.

Ngay cả sắc mặt cũng hơi chút biến hóa.

“Tiên sinh lại không phải là không lộ mặt trước công chúng, muốn nhìn tiên sinh thì có rất nhiều bài phỏng vấn, một hai phải thấy người thật làm cái gì, bằng hữu này của cô nếu có thể cắt đứt liền nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ này đi. Mấy năm nay người muốn đánh chủ ý lên tiên sinh cũng không phải ít, cũng đều có bản lĩnh, chỉ là đến bây giờ cũng không có ai thành công, tình cảm của tiên sinh cùng phu nhân rốt cuộc tốt bao nhiêu, chỉ cần là người bình thường đều có thể nhìn ra ”.

Chị Trần nói lời này ra, rơi xuống bên trong lỗ tai Triệu Mang liền nghe có vẻ chói tai.

Người nói có ý hay không thì không biết, nhưng người nghe đã sớm có tâm tư kín đáo.

Triệu Mang nghe được lời này của chị Trần, thật giống như là bị người vô hình tát một cái, sau đó còn bị chỉ vào mặt mũi mà mắng.

Muốn nói trong lòng không khó chịu, tuyệt đối không có khả năng.

Chỉ là nàng vừa mới vào nơi này, nếu là lúc này bị bại lộ dã tâm chính mình, như vậy còn không đợi được Bạch Ninh Viễn trở về, nàng liền khẳng định bản thân phải bị đuổi ra khỏi Bạch gia, từ đây không còn cơ hội tiếp xúc với hắn.

Kết quả như vậy, khẳng định không phải là cái nàng muốn nhìn thấy.

“Chị Trần nói rất đúng. Em cũng cảm thấy ý nghĩ của nàng quá mức vớ vẩn, cho nên cũng không có đồng ý với cô ấy.” Khẽ cắn môi, Triệu Mang chỉ có thể không cam tâm mà đem suy nghĩ riêng tư của bản thân nuốt xuống.

Nói xong lời này, Triệu Mang giống như là lo lắng mình nói nhiều sai nhiều,nhanh chóng tìm lấy cái cớ rời đi.

Sau khi rời đi, Triệu Mang tìm một nơi yên tĩnh đứng một mình.

Trong lòng cũng biết bản thân vừa rồi xác thật có chút xúc động, dễ dàng khiến cho người khác phát hiện ra tính toán nhỏ của bản thân.

Nàng ở bên này đang suy nghĩ kế tiếp nên làm cái gì, ánh mắt vừa chuyển động, nhìn thấy cuối con đường nhỏ trước mặt, Bạch Sơ Hiểu đã đi tới.

Đối với trẻ con mà nói, thời gian ngủ trưa cũng không quá dài, hơn nửa tiếng, hai người đều tỉnh lại.

Sau khi tỉnh ngủ, hai người liền nổi lên ý muốn chơi trốn tìm.

Bên trong hoa viên ở sân sau, một người trốn một người tìm.

Nói là chơi trốn tìm, quả thật càng giống như là chạy quanh thế giới nhỏ bé này để tiêu hao năng lượng hơn.

“Thần Thần ca ca, anh ở nơi nào?” Bạch Sơ Hiểu đi ở trên đường, ánh mắt tò mò mà nhìn hoàn cảnh xung quanh, đôi tay làm thành hình cái loa đặt ở trước mặt, kêu Tưởng Thần Tinh.

Chỉ là Tưởng Thần Tinh lúc này nấp rất tốt, đối với lời nàng gọi không có đáp lại tiếng nào.

Hành vi tốn công vô ích, Bạch Sơ Hiểu nhanh chóng kêu đến có chút mệt mỏi,miệng không kêu nữa, tay cũng buông xuống an tĩnh, chỉ là vừa đi vừa nhìn tình huống xung quanh để tìm người.

Đi về phía trước hơn một phút, thời điểm đến một cái ngã quẹo, nàng liền thấy được Triệu Mang ngồi ở cách đó không xa.

Bước chân ngừng lại, cách một khoảng cách nhìn nàng ta.

Trí nhớ trẻ con nói tốt thì rất là tốt, nói không tốt thì cũng không tốt, chỉ là người xa lạ chỉ gặp qua một lần, Bạch Sơ Hiểu tự nhiên sẽ quên không còn một mảnh ký ức.

Chỉ là thời điểm nhìn thấy Triệu Mang, nàng vẫn là nghĩ tới thời điểm buổi sáng, cái loại cảm giác quái quái.

Thật giống như…… Tiếp cận sẽ có một vài chuyện không tốt được sinh ra.

Nhìn chằm chằm nàng ta trong chốc lát, trong lòng Bạch Sơ Hiểu có chút do dự.

Bên này cũng chỉ có một đường, nàng muốn đi về phía trước tìm Tưởng Thần Tinh thì cơ bản là không tránh khỏi, chính là đi qua sẽ tới gần Triệu Mang, nàng lại không thích cái loại cảm giác bất an này.

Trong khoảng thời gian ngắn, làm như thế nào liền trở thành một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Mà nhìn thấy nàng, trong lòng Triệu Mang lúc này cũng là suy nghĩ miên man không ổn định.

Hiện tại thời gian này, Bạch Sơ Hiểu một mình ở bên ngoài, xung quanh không có người lớn khác, mà cũng không có những người khác biết bản thân ở nơi này

Nếu là nàng thừa dịp cơ hội này……

Tưởng tượng đến bản thân vừa tới Bạch gia lại có cơ hội tốt như vậy, Triệu Mang không khỏi có chút kích động.

Chính là một cách nhanh chóng, nàng lại ý thức được một vấn đề.

Dựa theo kế hoạch của nàng, sau khi nàng gϊếŧ Bạch Sơ Hiểu xác thật cũng không cần xử lý thi thể Bạch Sơ Hiểu, chính là như thế nào làm nàng chết rồi lại không giống như là cố tình bị gϊếŧ chết lại là chuyện khác.

Một ít nơi nguy hiểm trong vườn hoa đều có chuyên gia đặc biệt canh gác, Bạch Sơ Hiểu cùng Tưởng Thần Tinh nếu là đến gần nàng, sợ rằng họ sẽ nhìn không chớp mắt vì sợ xảy ra chuyện không hay.

Mà nơi các nàng ở hiện tại, trừ bỏ hoa cỏ xung quanh còn có mấy cây đại thụ ở ngoài, Triệu Mang trong lúc nhất thời thế nhưng tìm không ra biện pháp có thể làm bộ làm tịch ngoài ý muốn đẩy Bạch Sơ Hiểu vào chỗ chết.

Cho dù là té ngã, liền tính toán xui xẻo thế nào, cũng sẽ không đến mức dẫn đến mất mạng.

Nàng vừa mới tới Bạch gia, rất nhiều chuyện đều không có chuẩn bị tốt, trên tay cũng không có đồ vật gì tiện tay, muốn làm chút chuyện lấy mạng người cũng là bó tay không biện pháp thích hợp.

Cảm thấy cái cơ hội tốt như này chỉ có thể bỏ lỡ, Triệu Mang chỉ cảm thấy ngực có chút hối hận đến hoảng hốt.

Trong đầu, ý nghĩ giữa việc hiện tại gϊếŧ Bạch Sơ Hiểu cùng lý trí qua lại dây dưa, làm nàng do dự.

Không đợi đến lúc trong lòng Triệu Mang nghĩ đến kết quả, Bạch Sơ Hiểu ở bên kia cảm thấy bản thân do dự một chút, vẫn là cố gắng lấy dũng khí đi tới.

Cái người chị gái trước mặt này tuy rằng nói là luôn cho nàng một loại cảm giác kỳ kỳ quái quái, nhưng mà chỉ đi ngang qua một chút chắc là cũng không có vấn đề gì……

Đi?

Trong lòng nghĩ như vậy, Bạch Sơ Hiểu mím môi, một bước nhỏ lại một bước nhỏ đi qua.

Chỉ là con đường trong hoa viên này rốt cuộc không giống như là trong phòng, cho dù là người khác đã đặc biệt quét tước qua, cũng có khả năng là ở trên đường còn xuất hiện chút đá.

Bạch Sơ Hiểu vừa đi, một bên vừa lặng lẽ nhìn Triệu Mang, trong lúc nhất thời không có chú ý dưới chân của mình, một bước không cẩn thận, liền vấp phải một hòn đá nhỏ.

“Ui da!” Nàng dẫm phải đá một cái liền không đứng vững, thân mình nghiêng một cái liền té ngã xuống.

Cánh tay cùng đầu gối đυ.ng vào trên mặt đất, khiến cho nàng đau đến rơi nước mắt.

“Đau……”

Sau khi ngã xuống, Bạch Sơ Hiểu liền cảm nhận được những bộ phận đó truyền đến sự đau đớn, giãy giụa một chút mới gắng gượng ngồi dậy.

Làn da của nàng trắng không tì vết, hơi có chút dấu vết liền có thể thấy rõ ràng, nàng cúi đầu nhìn nhìn, liền phát hiện cánh tay cùng cẳng chân của mình đỏ một mảng lớn.

Như là ở đầu gối, còn bị trầy xước da, chảy ra tơ máu, không chạm vào cũng đau, thoáng tới gần hoặc là có gió thổi qua liền cảm thấy càng đau rát hơn một chút.

Quần áo trên người mới vừa đổi không bao lâu cũng bởi vì vậy trở nên có chút bẩn .

Muốn khóc, Bạch Sơ Hiểu chỉ cảm thấy bản thân có chút uất ức.

“Tiểu tiểu thư?” Triệu Mang nhìn thấy nàng như vậy,ý nghĩ vừa lóe lên, đột nhiên nghĩ tới một cái ý kiến rất hay, chủ động đi qua đi vài bước, đối với Bạch Sơ Hiểu lộ ra gương mặt tươi cười.

Hiện tại trong trường hợp này, một chút tâm tư nhỏ của nàng là tuyệt đối không có cách nào thực hiện được, chính là muốn cho nàng như vậy mà từ bỏ cơ hội này có chút quá mức đáng tiếc, Triệu Mang nhìn Bạch Sơ Hiểu té ngã, mới nghĩ đến có lẽ còn có một khả năng khác.

Trẻ con luôn là sẽ thích người đối tốt với mình, chỉ cần nàng nhân lúc này nắm chắc cơ hội tốt ở thời điểm Bạch Sơ Hiểu bị thương quan tâm nàng chiếu cố nàng, bằng bản lĩnh của bản thân, Bạch Sơ Hiểu chắc chắn sẽ có hảo cảm với nàng.

Có điều lúc này đây làm mở đầu, kế tiếp chỉ cần nàng lại tìm được cơ hội thích hợp, nhiều lần cùng Bạch Sơ Hiểu tiếp xúc, ở trước mặt Bạch Sơ Hiểu biểu hiện không tồi, không cần nhiều thời gian, Bạch Sơ Hiểu liền nhất định sẽ thích nàng.

Đến thời điểm quản gia sắp xếp công việc khác cho nàng, nàng lại ở trước mặt Bạch Sơ Hiểu biểu diễn một chút, Bạch Sơ Hiểu nhất định sẽ muốn đem nàng giữ lại bên người.

Chỉ cần có thể tiếp cận Bạch Sơ Hiểu, ở chung thời gian lâu rồi, nàng nhất định có thể tìm được cơ hội tốt mà gϊếŧ chết Bạch Sơ Hiểu.

Hơn nữa Bạch Sơ Hiểu là đứa trẻ được Bạch gia cưng chiều nhất, Bạch Ninh Viễn ở nơi nào cũng đều không thể che giấu được sự yêu thích đối với con gái nhỏ, chỉ cần nàng có thể tiếp cận Bạch Sơ Hiểu, nói một cách khác là sẽ có một cơ hội tuyệt vời tiếp cận Bạch Ninh Viễn.

Cho đến lúc đó, kế hoạch của nàng chắc chắn là thuận lợi.

Nghĩ đến đây, Triệu Mang liền cảm thấy như đã dự liệu trước.

“Tiểu tiểu thư, cần tôi đưa ngài trở về sao?” Triệu Mang đứng ở trước mặt nàng, hơi hơi khom lưng, tuy rằng đem hết toàn lực muốn biểu đạt ra bản thân cái gọi là tốt đẹp, nhưng là trong lòng lại trước sau coi thường Bạch Sơ Hiểu, cho nên nhiều ít vẫn là có chút cảm giác coi khinh từ trên cao nhìn xuống.

Bạch Sơ Hiểu bên này đang ủy khuất, vừa ngẩng đầu liền thấy Triệu Mang đứng ở trước mặt chính mình, hít hít cái mũi, ngăn chặn nước mắt sắp chảy ra.

Nhìn thấy Triệu Mang xuất hiện, trong lòng Bạch Sơ Hiểu nhiều thêm vài phần cảm giác không ổn, chỉ là nhìn nàng, có vài phần kháng cự không thể nói rõ .

Triệu Mang nhìn nhìn xung quanh, xác định cũng không có người nào khác lại đây, tâm lý thả lỏng vài phần.

Nàng từ trước đến nay không chăm sóc trẻ nhỏ, càng không cần phải nói đến người trước mặt lại là người mà mình muốn gϊếŧ chết, động tác trên tay tự nhiên không có khả năng sẽ dịu dàng.

Dựa vào thế mạnh hình thể của mình, Triệu Mang liền tính toán trực tiếp đem Bạch Sơ Hiểu kéo tới.

Một bàn tay nhanh chóng kéo Bạch Sơ Hiểu lại , động tác quá nhanh, ngay cả Bạch Sơ Hiểu cũng hoảng sợ.

Mà tại đây một giây, Bạch Sơ Hiểu có thể nghe được một ít thanh âm kỳ quái.

“Gϊếŧ nàng! Gϊếŧ nàng!”

“Chỉ cần nàng chết, ta liền có thể có được hết thảy!”

“ Người cản đường ta đều phải chết!”

“Bạch Sơ Hiểu, ta nhất định phải gϊếŧ ngươi!”

Những lời nói ác ma này rít gào vờn quanh ở bên người nàng, ở giữa ngôn ngữ tràn ngập ác ý còn có tên nàng, nói rõ chính là hướng về phía nàng mà tới.

Không nói đến lá gan Bạch Sơ Hiểu vốn dĩ không lớn, cho là lá gan nàng lớn, chợt gặp được ác ý như vậy, cũng không khỏi sẽ bị dọa đến sợ.

Ngay cả miệng vết thương đau đớn ở đầu gối ngay lúc này đều trở nên không đau nhức nữa.

“A!” Nhận ra âm thanh kia cùng Triệu Mang giống nhau, Bạch Sơ Hiểu trên mặt tràn đầy kinh ngạc, giãy giụa rút tay bản thân ra, thậm chí bởi vì dùng sức quá mức, sau khi rút tay ra còn lui về phía sau hai bước, loạng choạng liền ngã phịch xuống đất.

Kỳ quái hơn chính là, hai người rời nhau ra, âm thanh sâu thẳm khủng bố kia một chút liền biến mất , thật giống như những gì Bạch Sơ Hiểu vừa rồi nghe được tất cả đều là ảo giác.

Bạch Sơ Hiểu ngồi dưới đất hoảng sợ chưa tỉnh, ngẩng đầu nhìn Triệu Mang, chỉ cảm thấy nàng ta lúc này liền cùng với ác ma giống nhau, nói là cười, cũng có vài phần cảm giác đáng sợ, đôi tay chống đất, nghĩ nghĩ muốn lui về phía sau.

“Tiểu tiểu thư, người làm sao vậy?” Triệu Mang không biết tiếng lòng của chính mình đã bị Bạch Sơ Hiểu nghe hết, chỉ thấy được Bạch Sơ Hiểu bị nàng ta bắt lấy liền rất lấy làm sợ hãi, dùng sức giãy giụa, ít nhiều vẫn là có chút không thể hiểu rõ.

“Đoàn Đoàn!” Lời Triệu Mang còn chưa dứt, Tưởng Thần Tinh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người.

Thấy Triệu Mang đứng ở trước mặt Bạch Sơ Hiểu, một bàn tay treo ở giữa không trung, lại thấy bộ dáng Bạch Sơ Hiểu hình như là nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ, mở miệng kêu nàng một tiếng, chạy chậm đến trước mặt nàng.

Hắn vốn dĩ trốn ở phía trước chờ Bạch Sơ Hiểu lại đây, chỉ là đợi một hồi lâu cũng chưa nhìn thấy Bạch Sơ Hiểu, cho nên liền nghĩ tới việc đi tìm nàng.

Lại không nghĩ rằng nhìn thấy nàng bị biến thành cái dạng này.

Nhìn thấy Tưởng Thần Tinh , Bạch Sơ Hiểu giống như là vớ được một cọng rơm cứu mạng, hắn vừa mới tới gần liền nắm chặt tay hắn không bỏ, trên mặt không che giấu được hoảng sợ, thậm chí còn hơi hơi có chút phát run.

“Thần Thần ca ca, Đoàn Đoàn sợ lắm……” Bạch Sơ Hiểu lặng lẽ liếc mắt nhìn Triệu Mang một cái, rồi lại sợ hãi quay đầu tới nhìn hắn, “Đoàn Đoàn không muốn ở ngoài chơi nữa, chúng ta trở về được không……”

Nhận thấy được Sơ Hiểu không có cảm giác an toàn , tuy rằng không biết vừa rồi đã xảy ra cái gì, Tưởng Thần Tinh vẫn là bao che cho nàng, gật gật đầu.

Vốn dĩ hai người đều là trẻ con, động tác Tưởng Thần Tinh nâng nàng dậy hẳn là kém chừng mực chu đáo hơn so với người lớn, nhưng mà lại đối lập với hành động vừa rồi của Triệu Mang, động tác của hắn lại vô cùng dịu dàng.

“Để ta đưa tiểu tiểu thư trở về .” Nhìn thấy hai người phải rời khỏi nơi này, Triệu Mang tuy rằng không biết chính mình vừa rồi có phải hay không làm sai chuyện gì hay không, nghĩ đến việc bản thân muốn cứu chữa hình tượng của bản thân.