Chương 6

“Đã trở lại?” Giang Phù Liễu đi tới, tự nhiên ngồi vào bên cạnh Bạch Ninh Viễn.

Bạch Ninh Viễn lên tiếng, thuận tay cầm tay nàng.

Hai người kết hôn mười năm, bởi vì từng người đều có sự nghiệp riêng của chính mình, thời gian gặp nhau xác thật không tính là đặc biệt nhiều, chỉ là qua ngần ấy năm, hai người tâm ý tương thông, cũng không cần phải nói quá nhiều liền có thể tâm linh tương thông.

“Mấy ngày hôm trước trong nhà có tuyển vào một nhóm người, vừa rồi anh hẳn là cũng gặp được đi.”

Nhìn trước mặt Bạch Sơ Hiểu đã cùng hai anh trai còn có Tưởng Thần Tinh chơi một chỗ, Giang Phù Liễu cũng trực tiếp mở miệng.

“Gặp được.” Bạch Ninh Viễn gật gật đầu, vừa định nói cái gì đó, một chút lại nghĩ tới Triệu Mang vừa rồi, lời nói đến bên miệng liền sửa lại, “Bất quá bên trong có người nhìn qua tâm địa bất chính, người như vậy vẫn là trực tiếp đem nàng đuổi ra đi.”

Giang Phù Liễu quay đầu nhìn hắn một cái, lúc này quản gia bên cạnh đến gần hai bước: “Phu nhân, chính là cái người Triệu Mang kia.”

“Là nàng ta à…… Vậy không kỳ quái.” Nghe được là Triệu Mang, Giang Phù Liễu một chút cũng không cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn.

“Sao lại thế này?” Nhận thấy được thái độ Giang Phù Liễu có chút thay đổi, Bạch Ninh Viễn không khỏi quan tâm hỏi một tiếng.

Giang Phù Liễu lại nhìn nhìn Bạch Sơ Hiểu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, đem chuyện mấy ngày hôm trước nói ra.

Chỉ là nói trước mặt trẻ con, nàng cũng chỉ là nói đơn giản một ít mà thôi.

Cho dù mới nói một ít, cũng đủ làm Bạch Ninh Viễn tức giận.

Nhưng ý tưởng của Giang Phù Liễu cũng có đạo lý, hiện tại hắn đem người đuổi đi, cũng tìm không thấy người sai khiến nàng ta, tóm lại vẫn là sẽ có những người khác đυ.c nước béo cò tiến vào nghĩ xuống tay với Bạch Sơ Hiểu, Bạch Ninh Viễn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là cam chịu đồng ý cách làm của Giang Phù Liễu.

Không biết cha mẹ đang suy nghĩ vì an toàn của mình, trong đầu Bạch Sơ Hiểu lúc này không có nhiều suy nghĩ đến như vậy.

Cha cùng các anh trai mang về một đống món đồ chơi cũng đủ nàng hưng phấn vui vẻ một đoạn thời gian thật dài, quà cáp toàn bộ đặt ở trên mặt đất chồng chất thành một ngọn núi nhỏ, Bạch Sơ Hiểu ôm thú bông đám mây, liền ngồi ở bên cạnh.

Nhìn đông nhìn tây, mặc kệ đối với thứ gì đều có chút tò mò.

“Thần Thần ca ca!” Bạch Sơ Hiểu ở bên trong món đồ chơi lục lọi tìm kiếm trong chốc lát, từ bên trong tìm ra một đồ vật mới, quay đầu đã kêu Tưởng Thần Tinh một tiếng, “Cái này giống như anh nè!”

Trong tay nàng cầm chính là một đôi nhân vật nhỏ, con trai tóc ngắn mặc quần yếm, nhưng thật ra cùng dáng vẻ hôm nay của Tưởng Thần Tinh có chút tương tự.

Tưởng Thần Tinh vừa mới bị Bạch Cẩn Du đẩy rời xa nàng một chút, lúc này nhanh chóng nắm lấy cơ hội lại ngồi xuống trước mặt Bạch Sơ Hiểu.

Bạch Cẩn Du nhìn thấy như vậy liền có chút không phục, hừ một tiếng: “Này nơi nào giống hắn cơ chứ, rõ ràng càng giống anh mới đúng!”

“Anh béo như vậy, sao có thể giống được chứ!.” Tưởng Thần Tinh quay đầu nhìn nhìn hắn, nghiêm túc phản bác, quay đầu lại liền tiếp nhận thú bông trong tay Bạch Sơ Hiểu.

Bạch Cẩn Du một chút liền trở nên tức giận: “Ta mới không mập, ta này chỉ là…… Chỉ là cường tráng một chút, bộ dáng này mới có thể bảo vệ cho Đoàn Đoàn càng tốt hơn!”

So với Bạch Cẩn Du vừa mới gặp mặt cùng Tưởng Thần Tinh liền dễ dàng xảy ra mâu thuẫn, Bạch Cảnh Trì thật ra trầm ổn rất nhiều, đi về phía trước hai bước, ngồi ở bên người nàng.

Sau đó từ bên trong món đồ chơi tìm được một bộ xếp gỗ vẫn còn đóng gói hoàn hảo, đem xếp gỗ đổ ra ngoài, nhìn nhìn hướng dẫn một chút liền bắt đầu lắp ráp.

Bạch Sơ Hiểu vốn dĩ đang cùng cùng Tưởng Thần Tinh chơi hai nhân vật nhỏ, thực mau đã bị động tác Bạch Cảnh Trì hấp dẫn , xoay người không chớp mắt mà nhìn hắn.

Tuy rằng hiện tại Bạch Cảnh Trì cũng mới chín tuổi, chỉ là đôi tay đẹp một cách lạ kì, thời điểm đùa nghịch xếp gỗ, động tác suôn mượt nhanh gọn, không có bất luận cái gì gọi là dừng lại tự hỏi hoặc là có chỗ nào cần gỡ xuống và làm lại, thoạt nhìn xác thật vô cùng lợi hại.

Đối với Bạch Sơ Hiểu mà nói, động tác của Bạch Cảnh Trì thật giống như là có thể biến hóa phép thuật, ở dưới bàn tay của hắn, vốn dĩ linh kiện xếp gỗ nhỏ vụn vặt nhanh chóng bị hắn thuận lợi lắp ráp, sau đó biến thành vật trang trí nhỏ hình dáng con thỏ.

“Cho em.” Bạch Cảnh Trì bị Bạch Sơ Hiểu nhìn chằm chằm, cũng không cảm thấy có cái gì, sau khi đem khối xếp gỗ đã xếp hoàn hảo nhìn nhìn, liền duỗi tay đưa cho Bạch Sơ Hiểu.

Bạch Sơ Hiểu trợn to hai mắt, từ trong tay hắn tiếp nhận xếp gỗ, trong giọng nói lẫn mặt tràn đầy kinh ngạc: “Anh cả thật là lợi hại!”

Bởi vì cảm thấy mới lạ, cho nên còn cẩn thận dè dặt mà đặt ở trên tay nhìn, đem Tưởng Thần Tinh vừa rồi chơi một chỗ vứt ra sau đầu.

Đơn giản cùng Bạch Ninh Viễn thương lượng một chút kế tiếp nên làm như thế nào, Giang Phù Liễu vừa quay đầu, liền nhìn thấy bốn đứa nhóc chơi như vậy, không khỏi cười một tiếng.

Bốn đứa nhóc bọn họ ở một chỗ, Bạch Cảnh Trì lớn tuổi nhất tính cách lại trầm ổn hiểu chuyện nhất liền sẽ ở bên cạnh chiếu cố em gái, thường thường khéo tay làm ra một ít món đồ chơi nhỏ hoặc là gấp một ít vật nhỏ để Bạch Sơ Hiểu chơi, ở thời điểm nàng mệt lại sẽ chủ động cho nàng uống nước.

Tưởng Thần Tinh cùng Bạch Cẩn Du cách nhau hai tuổi, nhưng cũng là kiểu ai cũng không sợ ai, hai người đều muốn Bạch Sơ Hiểu chỉ chơi cùng với mình, cho nên đối với động tác của đối phương như thế nào đều nhìn không thuận mắt, sau đó ngươi đẩy ta rồi ta đẩy ngươi, nếu ai được như ý nguyện, còn không quên ở trước mặt người còn lại làm mặt quỷ khoe khoang ra một phen.

Bạch Sơ Hiểu thật ra không biết việc hai người kia đấu tranh, ai kêu nàng nàng đều trả lời, chỉ cần là đồ vật chơi tốt, nàng đều có thể chơi, ai đều có thể cùng nàng chơi trong chốc lát.

Ngẫu nhiên khi Tưởng Thần Tinh cùng Bạch Cẩn Du hai người cãi nhau lớn, nàng còn sẽ nghiêm túc một bàn tay nắm một người, mở to một đôi mắt to của chính mình, giọng nói non nớt ngọng nghịu mà nói trẻ con tốt không thể cãi nhau.

Chơi trong chốc lát, thì lại đến thời gian ăn cơm.

“Thần Tinh.” Thời điểm muốn đi ăn cơm, Giang Phù Liễu đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau khi trả lời vài tiếng, sắc mặt có chút kì quái, đi tới trước mặt Tưởng Thần Tinh , “Mẹ con gọi điện thoại tới đây,con có muốn nghe một chút không?”

Tưởng Thần Tinh gật gật đầu, lấy di động đối với bản thân có chút lớn, nỗ lực đặt ở bên tai, nghe được lời nói của mẹ.

Đầu điện thoại bên kia Tưởng phu nhân cũng suy xét đến việc con trai chính mình cũng không tính là quá lớn, nói chuyện, cũng là cố gắng đơn giản hết mức.

Đại ý là cha của Tưởng Thần Tinh thời điểm ở bên ngoài xảy ra một chút việc, hiện tại đang ở bệnh viện, nàng mấy ngày nay một bên muốn giúp đỡ xử lý chuyện bên trong công ty Tưởng gia, mặt khác một bên cũng muốn chiếu cố cha của Tưởng Thần Tinh, cho nên mấy ngày nay để cho chính hắn ở tại Bạch gia.

Chuyện ở tạm ở Bạch gia đối Tưởng Thần Tinh mà nói không xem như lần đầu tiên, hơn nữa bên trong Bạch gia còn có Bạch Sơ Hiểu, cho nên hắn cũng không sợ hãi như vậy, sau khi đáp ứng lại bị mẹ dỗ trong chốc lát, chuyện này liền như vậy quyết định xong.

Bởi vì chuyện này xảy ra tại thời điểm cơm chiều, Tưởng Thần Tinh cùng Bạch Sơ Hiểu hai người vẫn là ngồi chung một chỗ, dùng bát cơm nhỏ cùng kiểu dáng, ở đối diện bọn họ, là hai anh trai của Bạch Sơ Hiểu.

Chén của Bạch Cảnh Trì so Bạch Sơ Hiểu muốn lớn hơn một ít, nhưng là cũng không có lớn như hai cái chén của cha mẹ, mà chén của Bạch Cẩn Du nhưng thật ra so với bọn hắn đều phải lớn hơn một chút, ăn uống cũng là lớn nhất trong mấy đứa trẻ.

Một bữa cơm ăn xong, những người khác ăn cũng khỏe, chính là lượng cơm của Bạch Cẩn Du lớn, trong khoảng thời gian ngắn lại ăn nhiều, bụng có chút không quá thoải mái.

Không đợi những người khác phản ứng, Bạch Sơ Hiểu chính mình liền nhảy xuống ghế dựa trước, từ bên cạnh tìm được một lọ thuốc, cầm ở trong tay đứng ở trước mặt hắn: “Anh hai ngoan ngoãn uống thuốc, uống thuốc xong liền sẽ không khó chịu.”

Thái độ trở nên nghiêm túc, lời nói cũng là học từ Giang Phù Liễu trước kia ở thời điểm nàng khó chịu nói với nàng.

Bạch Cẩn Du tiếp nhận bình thuốc, từ bên trong đổ ra một viên, liền cố gắng nuốt xuống, thật mau liền cảm thấy thoải mái một ít.

Nhìn thấy hắn không có khó chịu như vậy nữa, Bạch Sơ Hiểu mới thoáng yên tâm một chút, ngồi trở lại vị trí của chính mình.

Thời gian trở lại một năm trước, Bạch Cẩn Du cũng không có bộ dáng khỏe mạnh tròn vo như hiện tại, chỉ là lúc ấy bởi vì một ít ngoài ý muốn, hắn ở bên trong trường bị kẻ ác bắt cóc, còn bị tiêm vào người chất lỏng đặc thù nào đó.

Thời điểm Bạch Cẩn Du được cứu ra, hơi thở đã thoi thóp, sau đó lại được đưa đến bệnh viện cấp cứu trong vài ngày mới xem như không có nguy hiểm gì đến tính mạng.

Chỉ là đại khái để lại di chứng, Bạch Cẩn Du bên trong thời gian một tháng nhanh chóng béo lên, hơn nữa sức ăn biến lớn còn thiếu đi sự khống chế, theo tuổi lớn lên, cũng liền thành dáng vẻ hiện tại.

Bởi vì ở phương diện ăn uống thiếu đi khả năng khống chế lượng thức ăn, cho nên liền rất dễ dàng ăn no căng bụng dẫn đến khó chịu.

Sau khi Bạch Ninh Viễn tìm vô số chuyên gia nghiên cứu một đoạn thời gian, rốt cuộc tìm được biện pháp giải quyết.

Chính là mỗi ngày để Bạch Cẩn Du ăn một ít thuốc trị liệu, lại phối hợp làm một ít cách rèn luyện, chờ đến sau khi lớn lên một chút, tố chất thân thể sẽ càng cường đại hơn một ít, chức năng của thân thể chính mình có thể tự điều chỉnh, phục hồi trạng thái tốt nhất.

Bạch Sơ Hiểu lúc ấy cái gì cũng không biết, lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Cẩn Du biến thành dáng vẻ tròn vo ăn no căng nằm trên mặt đất khó chịu cả người đều bị dọa khóc, sau lại vẫn là Giang Phù Liễu dỗ một lúc lâu mới xem như trấn an được.

Chỉ là tuy rằng là bị dỗ tốt, nhưng là nàng cũng nhớ rõ thời điểm Bạch Cẩn Du không thoải mái nên uống thuốc, tóm lại liền sẽ không cảm thấy khó chịu.

“Đoàn Đoàn ngoan.” Chờ đến sau khi nàng ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, Giang Phù Liễu vươn tay sờ sờ đầu nàng, khích lệ nàng một câu.

Thời điểm buổi tối đi ngủ, Bạch Cảnh Trì cùng Bạch Cẩn Du hai người đều ngủ ở trong phòng từng người, Bạch Sơ Hiểu cùng Tưởng Thần Tinh hai người ngủ ở trong phòng Bạch Sơ Hiểu, rửa mặt xong liền đi thay áo ngủ nối liền, hai đứa nhỏ gắt gao dựa gần, nhanh chóng liền ngủ rồi.

Ngày hôm sau, bốn đứa nhóc ăn xong bữa sáng, toàn bộ bị đưa đi trường học của từng người.