Chương 7

Trong bốn người, Bạch Cảnh Trì lúc này đang học lớp 3 tiểu học, Bạch Cẩn Du học lớp 1, hai người học cùng trường.

Mà hai người Bạch Sơ Hiểu cùng Tưởng Thần Tinh mới học nhà trẻ, không cùng chỗ với hai người Bạch Cảnh Trì, chỉ là hai trường học vốn dĩ tương đối gần nhau, cho nên thời điểm đi học và tan học bốn người đều đi chung một chỗ.

Đến gần nhà trẻ, sau khi Bạch Sơ Hiểu cùng Tưởng Thần Tinh hai người nhảy xuống khỏi xe, nàng còn quay đầu cùng người trong xe phất tay nói chuyện.

“Cha mẹ, tạm biệt, anh cả, anh hai, tạm biệt, anh hai nhớ rõ ở trong trường học không thể ăn quá nhiều, khó chịu thì nhớ tìm giáo viên đó.”

Xoay người lại, hai người Bạch Sơ Hiểu cùng Tưởng Thần Tinh tay nắm tay, chậm rãi đi tới trước mặt giáo viên của mình.

“Chào cô giáo.” Hai tên nhóc tì đứng ở trước mặt giáo viên, hơi hơi khom lưng, bên trong giọng nói còn có chút trong trẻo ngọng nghịu.

Vào nhà trẻ, hai người tay trong tay vào phòng học, sau đó ngồi chung một chỗ.

Lúc này còn chưa có vào học, học sinh trong lớp cũng không có đến lớp đủ, cho dù là có, đa phần cũng không có làm cho người khác lo lắng.

Có mấy đứa nhóc sau khi kỳ nghỉ qua đi, không muốn tới trường học, bắt đầu từ cổng trường liền bắt đầu khóc sướt mướt đến bây giờ, còn có mấy đứa hoạt bát hiếu động chạy khắp phòng, số ít vài đứa trẻ lá gan lớn hơn một chút lúc này ngược lại bắt đầu tính toán bắt nạt những người bạn khác.

Cho dù có bao nhiêu giáo viên, đối mặt nhóm trẻ con tuổi không lớn lại không quá hiểu chuyện yêu cầu kiên nhẫn dạy dỗ, cũng luôn là sẽ có một ít lực bất tòng tâm không biết sử xự như nào.

Tương đối mà nói, Bạch Sơ Hiểu ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của chính mình, ôm một bình sữa uống phá lệ đáng yêu.

Trong tay Tưởng Thần Tinh lúc này cũng ôm một lọ sữa bò, chỉ là thời điểm uống sữa, ánh mắt luôn là nhìn Bạch Sơ Hiểu, mang theo một loại trạng thái muốn bảo vệ người trước mắt.

Ở trong mắt các giáo viên nhà trẻ, hai người bọn họ đồng thời nhập học cùng lúc, đi học tan học đều là cùng một chỗ, thời điểm chơi đùa ở nhà trẻ cũng luôn là nắm tay, quan hệ tốt đến mức không thể tin được.

Bạch Sơ Hiểu lớn lên đáng yêu lại ngoan ngoãn, cho dù là thời điểm ban đầu không muốn đi học cũng không có giống đứa trẻ khác khóc nháo, thời điểm ngày thường đi học cũng là ngoan ngoãn mà ngồi ở vị trí của chính mình, giáo viên nói cái gì liền làm cái đó.

Đối với giáo viên quen nhìn những đứa nhóc làm ầm làm ĩ, Bạch Sơ Hiểu như vậy liền giống hệt như là tiểu thiên sứ.

Tương đối mà nói, Tưởng Thần Tinh chính là cái kiểu không thích nói chuyện, tuy rằng đi theo bên người Bạch Sơ Hiểu, biểu hiện cũng coi như là tốt, chính là lại không muốn chơi cùng những đứa trẻ khác, thời điểm ở trường học, cơ bản chỉ cùng Bạch Sơ Hiểu ở bên nhau.

Ngay từ đầu giáo viên còn có kiên nhẫn dạy dỗ một phen, chính là năm lần bảy lượt hắn nghe thì nghe xong, lại không có nửa phần ý tứ sửa đổi, giáo viên cũng không có nói nữa, dứt khoát mặc kệ hắn.

Một lát sau, đám trẻ đều đến đông đủ, giáo viên mới bắt đầu dạy học.

Trong đây trẻ con cũng chỉ có ba bốn tuổi, nói năng mơ hồ có chút ngây ngốc, cũng học không được thứ gì.

Nói là đi học, kỳ thật cũng chỉ là thay đổi chỗ ở, để giáo viên mang theo bọn nhỏ chơi một chỗ là được.

Bên trong cặp sách nhỏ của Bạch Sơ Hiểu không có nhiều đồ vật, trừ bỏ một chút đồ ăn vặt thì còn có thú bông nhỏ, lúc này giáo viên nói mọi người chơi, các bạn nhỏ khác cũng lấy ra đồ chơi nhỏ của mình, Bạch Sơ Hiểu nghĩ nghĩ, cũng đem thú bông thỏ con của mình đem ra chơi.

Tưởng Thần Tinh nhìn nàng ở nơi đó chơi trong chốc lát, bản thân tựa hồ là bị thứ gì hấp dẫn, sau khi cùng Bạch Sơ Hiểu nói một tiếng, liền hướng tới bên cạnh ngăn tủ nhỏ đi qua.

Vì thế trên chỗ ngồi lúc này chỉ còn lại có một mình Bạch Sơ Hiểu.

“Này, ngươi cho ta chơi.” Bạch Sơ Hiểu ngoan ngoãn đùa nghịch thú bông trong tay của mình, đột nhiên liền nghe được âm thanh của một tiểu nam hài, vừa nhấc đầu, liền thấy tiểu nam hài đứng ở trước mặt mình.

Dáng vẻ nam hài kia nhìn qua tuy rằng so ra kém với Bạch Cẩn Du, nhưng là so với bạn cùng lứa tuổi tới nói xác thật cũng là béo hơn không ít.

Trẻ con đều là được người trong nhà sủng ái cưng chiều mà lớn lên, tiểu nam hài trước mặt này cũng không ngoại lệ, chỉ là có lẽ là bởi vì hoàn cảnh gia đình, hoặc là do tính cách của cha mẹ, ngày thường hắn ở lớp học liền thích nghịch ngợm gây sự bắt nạt các bạn học khác.

Lúc này thấy trên tay Bạch Sơ Hiểu có thú bông con thỏ, cũng nhiều ít có chút tò mò, muốn lấy lại đây chơi một chút.

“Không cho.” Bạch Sơ Hiểu nhìn thấy nam hài như vậy, nhấp nhấp miệng, đôi tay thu lại, đem thú bông con thỏ ôm vào l*иg ngực chính mình, “Cái này không thể cho ngươi chơi.”

Thú bông này là Tưởng Thần Tinh đưa cho nàng, liền tính là ở trong nhà, nàng đều không nguyện ý để người trong nhà chạm vào, càng không cần phải nói ở trường học bị người khác cầm đi chơi.

Tiểu nam hài ở trong nhà muốn cái gì liền có cái đó, ở trường học cũng bởi vì chính mình so với bạn cùng lứa tuổi dáng người muốn lớn hơn một ít dẫn đến chiếm ưu thế, lúc này Bạch Sơ Hiểu không cho hắn, quả thực làm hắn không vui.

Giáo viên nhìn thấy bên này giống như xảy ra chuyện gì, đi tới, nhìn thấy tiểu nam hài, không khỏi có chút đau đầu, còn là kiên nhẫn dỗ dành, ý đồ trấn an hắn.

“Nếu Sơ Hiểu không muốn, con đi theo cô chơi món đồ chơi khác được không.” Giáo viên cũng là biết tính cách ngày thường của hắn, chỉ là cho dù trẻ con không được dạy dỗ tốt, cũng không có khả năng không cho hắn đi học, cho nên cũng chỉ có thể tận lực khả năng dỗ dành hắn.

Bên trong nhà trẻ chưa bao giờ thiếu đồ chơi, đối với đại đa số trẻ con ở đây mà nói, những món đồ chơi đó mỗi ngày chơi một loại cũng đều đủ.

Chỉ là tiểu nam hài lúc này vẻ mặt không vui, chỉ vào thú bông trong lòng ngực Bạch Sơ Hiểu liền mở miệng: “Con muốn cái kia của bạn ấy, con muốn thì phải đưa cho con.”

Lời còn đang nói, bé trai còn dậm chân run thân làm mình làm mẩy, thanh âm càng lúc càng lớn giống hệt như muốn cãi nhau, thở hổn hển, cho dù là chơi xấu cũng muốn mục đích của mình đạt thành.

Bộ dáng này của hắn nhưng thật ra làm Bạch Sơ Hiểu hoảng sợ, ôm thú bông ngồi ở trên ghế có chút ngây người, còn chưa có phản ứng lại, tiểu nam hài kia liền vọt lên, muốn từ trong lòng ngực của nàng cướp đi thú bông.

Bạch Sơ Hiểu ôm thú bông không cho hắn đoạt đi, tiểu nam hài liền tức giận, chính là muốn có được thú bông con thỏ mới bằng lòng bỏ qua, còn ỷ vào dáng người của chính mình lớn, liền phải nài nỉ ép buộc lôi kéo lại đây.

Bạch Sơ Hiểu ở trước mặt hắn chỉ có nho nhỏ, lại là một bé gái nhỏ không có sức lực gì, hắn túm như vậy, Bạch Sơ Hiểu ôm thú bông một chút liền té xuống.

“Đoàn Đoàn!” Tưởng Thần Tinh vừa mới cầm một hộp card nhận biết chữ trở về liền thấy cảnh tượng Bạch Sơ Hiểu từ trên chỗ ngồi bị kéo xuống, ngay lập tức nổi giận.

Nhanh chóng chạy tới, cũng mặc kệ cái nguyên nhân gì, liền trực tiếp một phen đem tiểu nam hài đẩy ra.

Vốn dĩ dựa theo thể trạng của tiểu nam hài, bị Tưởng Thần Tinh đẩy một chút cũng không có gì, nhưng hắn hiện tại chỉ nghĩ tới việc đoạt thú bông của Bạch Sơ Hiểu, không nghĩ tới còn có người sẽ từ bên cạnh xuất hiện đẩy hắn một cái.

Trực tiếp đem hắn đẩy ngồi xuống trên mặt đất.

Trên sàn nhà phòng học có đồ lót, mông ngồi xuống cũng không cảm thấy đau, nhưng tiểu nam hài này cũng liền choáng váng hai giây, liền bắt đầu kêu khóc lên.

Một bên khóc nháo, một bên múa may nắm tay của chính mình muốn đánh Tưởng Thần Tinh.

“Ngươi không được đánh anh ấy.” Bạch Sơ Hiểu thấy hắn muốn đánh Tưởng Thần Tinh, chính mình cũng không né, đứng lên liền muốn ngăn hắn.

Chính là bé trai vốn dĩ không nghe lời nàng nói, lúc này lại bị Tưởng Thần Tinh đẩy, càng là tức giận, nhìn thấy Bạch Sơ Hiểu đi lên cản cũng không sợ nàng, cũng không có ý tứ muốn ngừng lại.

Mà Tưởng Thần Tinh càng là sẽ không sợ hãi hắn, thấy hắn còn muốn động thủ, cũng mặc kệ bộ đồ chơi nhận biết chữ vừa nãy rớt bên cạnh, liền cũng muốn xông lên.

Giáo viên cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, trong lúc nhất thời có chút há hốc mồm, đang muốn vươn tay đem bọn họ ngăn lại, liền thấy bé trai không cẩn thận, một quyền liền đánh tới trên mặt Bạch Sơ Hiểu.

Lập tức liền đỏ một mảng lớn.

Tuy rằng chỉ là đứa trẻ con ba bốn tuổi, chính là đánh nhau lên cũng không phải toàn thân không có sức, Bạch Sơ Hiểu bị đánh như vậy, lập tức liền đau đớn mà khóc.

Nhìn thấy Bạch Sơ Hiểu bị đánh, Tưởng Thần Tinh càng nổi giận, lập tức tàn nhẫn đánh tới.

Tiểu nam hài cũng không cam lòng yếu thế, hai người một chút liền đánh nhau.

Nửa giờ sau.

Trong văn phòng, Bạch Sơ Hiểu đỏ nửa bên mặt, vừa rồi nửa là bởi vì đau nửa là bởi vì bị dọa khóc một hồi lâu, lúc này còn ấm ức, vốn dĩ đôi mắt to tròn xinh đẹp cũng đều có chút sưng đỏ.

Mà trên quần áo Tưởng Thần Tinh đều có một ít dấu vết bị xé rách, tóc có chút lộn xộn, trên mặt trên người đều có chút dấu vết xanh tím, ngồi ở bên người Bạch Sơ Hiểu mấp máy miệng không nói lời nào, lại gắt gao mà nắm chặt tay nàng.

Đối diện, tiểu nam hài nhìn qua cũng thực chật vật, trên người cũng có một ít dấu vết xanh tím, chỉ là hiện tại biểu tình trên mặt có nhiều sự dào dạt đắc ý.

Bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ trông có vẻ hiền lành, trang điểm thành một dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn.

“Chính là các người đánh con trai ta?”