Chương 33: Đi lên chợ đen đổi lương phiếu (2)

Nhị Hoa Tử ngẩn người, "Sao cơ? Đi chợ đen? Nếu như bị bắt..."

"Con chỉ cần thông minh, cơ trí một chút là được, thấy có người tới bắt liền chạy đi thật nhanh! Nếu con không muốn, vậy nương đành đi tìm đại ca con, nó chắc chắn sẽ đồng ý."

"Con đi, con đi." Nhị Hoa Tử vội vàng nói.

Mẹ anh ta gật đầu, "Được, quyết định vậy đi! Ngày mai con đến đây ta đưa tiền cho, sau đó ngồi xe đội sản xuất đi lên trấn, mua được lương phiếu, nhớ trực tiếp đổi thành gạo hoặc bột mì mang về."

"Chuyện này.... Lý đội trưởng có hay không nói gì a?"

"Trong thôn chúng ta, làm gì có ai chưa từng đến chợ đen mua lương phiếu đâu? Mấy năm trước Lý đội trưởng mới cưới vợ, cha anh ta cũng đến chợ đen đổi lương phiếu kìa. Bằng không nhà anh ta lấy đâu ra gạo làm lễ ăn hỏi? Đến nhà anh ta còn thế, anh ta có thể nói con cái gì?" Thẩm Tố Nga nói.

Nhị Hoa Tử cảm thấy có đạo lý, nhẹ gật đầu, "Được rồi, vậy quyết định thế đi! Nương, chúng ta thỏa thuận đã xong, vậy hai cân thịt..."

"Một cân cũng không thiếu!"

Nói một hồi, Nhị Hoa Tử nhìn xung quanh, "A! Tam Lỗi Tử với Ngũ Siêu Tử đâu rồi ạ? Chẳng lẽ lại lên núi?"

"Bọn nó đi theo nhà họ Vương sát vách lên núi đào củ sắn rồi, có việc gì sao?"

"Dạ không, ta còn tưởng chúng nó đi bắt chó hoang tiếp," Nhị Hoa Tử nói, "Lại nói, từ khi nương nhặt Linh Bảo về, vận khí liền đặc biệt tốt, liên tiếp nhặt được chó hoang, cha cũng có thể xuống giường đi lại."

Thẩm Tố Ngay cười nói: "Con gái bảo bối của ta chính là phúc tinh a, cha nương ruột của Linh Bảo đúng là có mắt như mù, lại đem vứt bé gái xinh xắn, ngoan ngoãn đi, các con cũng thế, nháo lên đòi phân gia, về sau vận may nhà chúng ta liền không liên quan gì tới con rồi."

Nhị Hoa Tử biết nương vẫn còn giận anh ta, "Sao lại không liên quan ạ? Nói đến cùng, con cũng là anh trai Linh Bảo mà!"

Cười đùa tí tửng xong, anh ta hỏi" Trước khi về, con sang nhìn em gái may mắn của mình một cái nha nương? Em ấy đang làm gì bên trong thế? Nếu chán quá, có thể để Phú Quý nhà con cùng em ấy chơi đùa a, cũng coi như có thêm một người bạn."

"Chắc bé con còn đang ngủ trong phòng, con đừng đến làm phiền em gái."

Khương Khánh Sơn nói xong, vợ ông liền tiếp lời: "Đứa nhỏ Linh Bảo này mấy ngày nay đều ngủ cả ngày, chắc do thời tiết quá lạnh không muốn ra ngoài, nương phải tranh thủ may một chiếc áo khoác cho nó mới được."

Nói xong, bà bắt đầu lục tung nhà tìm vải thừa, "Nhị Hoa Tử, vợ con lấy hết vải ở nhà đi rồi à?"

"Không có nương! Trong nhà con làm gì có vải nào đâu? Nhà con cũng thiếu vải nữa kia ..."

Nhị Hoa Tử vừa nói vừa bước vào phòng, nhìn thấy một cái đầu nhỏ đáng yêu ló ra từ trong chăn. Bé gái đáng yêu nằm nghiêng sang một bên, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi bĩu, khuôn mặt nhỏ nhắn, mũm mĩm nằm lên chiếc gối đã được giặt sạch sẽ.

Thấy bộ dạng này của Linh Bảo, anh ta không khỏi mềm lòng, nghĩ gì mà nói đây là yêu quái? Rõ ràng Linh Bảo chính là bé gái xinh xắn, đáng yêu thì có. Lưu Đại Mỹ kia suốt ngày chỉ toàn nói mấy lời linh tinh với vợ mình!

Đoán rằng bé con nhất định vì quá buồn chán nên mới ngủ, anh ta liền bước tới gọi: "Linh Bảo? Em có muốn đến nhà anh chơi không?"

Đang định đến gần, anh ta bỗng nhiên cảm thấy hai chân mình đá vào thứ gì đó, nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, trông thấy hai cái bao được buộc chặt bằng dây gai.