Chương 34: Tò mò bột mì trắng từ đâu mà có

"Đây là gì thế?" Nhị Hoa Tử cúi người xuống.

Anh ta chưa kịp mở cái bao ra, bả vai đã bị một bàn tay to chạm vào, sau lưng truyền đến giọng nói của cha anh ta, "Ta đã bả con đừng vào đây quấy rầy Linh Bảo rồi, tiểu tử con muốn ăn đòn đúng không?"

Nhị Hoa Tử quay sang cha mình hỏi, "Cha, bên trong cái bao này là gì thế? Trước đây ở trong nhà, con chưa từng thấy loại túi bao bao giờ, nhìn lạ ghê."

Giang Thanh Sơn vốn định lôi thằng con trai thứ hai ra chỗ khác, bây giờ lại nghe được câu hỏi anh ta, ông liền. “A” một tiếng, đưa mắt nhìn xuống đất: “Đây là cái gì?”

Tò mò, ông không suy nghĩ nhiều, mở bao tải ra ngay trước mặt con trai.

Mùi hương của bột mì liền phả vào mặt, mùi thơm đến khó tả, khiến lòng người nhộn nhạo, không khỏi muốn lại gần ngửi thêm mấy lần.

"Bột mì trắng?" Nhị Hoa Tử vừa kinh ngạc vừa vui mừng, "Cha! Đây là bột mì trắng! Đây là lần đầu tiên con thấy bột mì trắng mà thơm như vậy, thơm hơn nhiều so với bột mì ở trong thôn chúng ta!"

Bên ngoài, Thẩm Tố Nga cùng Tứ Hải Tử nghe được tiếng anh ta cảm thán, cảm thấy khó hiểu, "Bột mì trắng gì thế?"

"Anh hai, anh vừa nói gì thế? Nhà ai có bột mì trắng?"

Nhị Hoa Tử sốt ruột nói: "Nương, Tứ Hải Tử, hai người mau đến đây nhìn xem, đây rõ ràng có hai túi bột mì trắng, loại bột mì này nhìn qua liền thấy chính là loại thượng hạng! Chẳng lẽ là bột mì Phú Cường?"

Bột mì theo được chia làm ba loại theo phẩm chất, lần lượt được đặt tên là nhãn hiệu Phú Cường, nhãn hiệu Kiến Thiết, nhãn hiệu Sản Xuất. Bột mì Phú Cường chính là loại bột mì tốt nhất.

Loại này giá tương đối cao, ăn cực kì ngon, là mặt hàng xa xỉ, chỉ có người ở mấy thành phố lớn mới có cơ hội được ăn.

"Bột mì này thật là thơm!"

Liên tiếp hít mấy cái, Tứ Hải Tử nhìn về phía nương cậu, "Nương, nhà mình lấy bột mì trắng ở đâu thế? Vừa nãy người còn nói trong nhà hết lương thực mà?"

Nghe em trai mình nói, Nhị Hoa Tử nhìn cha nương cậu ta một hồi, thấy vẻ mặt hai người không được tự nhiên, anh ta không khỏi cau mày, đôi lông mày nhíu chặt, quay đầu nhìn Linh Bảo đang ngủ trên giường.

"Nương, mấy hôm trước nương Đại Nha sống chết nói Linh Bảo trộm đồ, chẳng lẽ không phải cô ta nói dối?" Nhị Hoa Tử suy đoán, "Lẽ nào, bột mì này là Linh Bảo lấy trộm được ở đội sản xuất?"

Vừa dứt lời, cái ót anh ta đã bị cha mình đánh một cái, đau đến mức anh ta "A" lên một tiếng, vội vàng che sau đầu mình lại.

"Con nói linh tinh gì thế? Con đi tìm Lý đội trưởng hỏi một chút, trong nhà kho có bị mất bột mì không?"

"Anh hai, lời này của anh hơi quá đáng rồi đấy! Linh Bảo còn nhỏ như thế, làm sao có thể đến nhà kho trộm đồ? Lại nói, loại bột mì này giống như bột mì Phú Cường, trong thôn chúng ta làm gì có loại này chứ?"

Nhị Hoa Tử xoa xoa đầu, "Ừ, đúng rồi ha..."

Sợ cha lại đánh mình, anh ta vô thức nuốt nước bọt, "Cha nương, hai người đều không biết bao bột mì này từ đâu mà có, chuyện này thật kì lạ nha?"

"Kỳ lạ gì?" Thẩm Tố Nga nói, "Cha con nằm liệt trên giường nhiều năm như thế mà còn có thể khỏi bệnh đi lại bình thường, trong nhà nhiều thêm hai cái bao thôi, có gì kỳ lạ?"

Nhị Hoa Tử nghe thấy lời nương mình nói mà ngơ ngác, không thể nào lý giải nổi, lại cảm thấy có chút hợp lý.

Tứ Hải Tử cảm thán, "Nương, con thấy Linh Bảo có vẻ chính là phúc tinh a! Người mới nói trong nhà hết lương thực, bên cạnh Linh Bảo liền bỗng nhiên xuất hiện hai túi bột mì."

"Ta đã sớm nói với các con Linh Bảo là phúc tinh rồi, trước còn nói ta mê tín, giờ thì tin chưa? Con cần phải yêu thương, chăm sóc em gái mình thật tốt, biết không?"

Thẩm Tố Nga nói xong, chồng bà vui vẻ nói: "Ha ha, bây giờ nhà chúng ta đã có bột mì trắng ăn rồi, ngày mai không cần để Nhị Hoa Tử đến chợ đen mua lương phiếu nữa!."