Chương 41: Xui xẻo biến mất (2)

Ôm tia hi vọng cuối cùng, anh nói với Cẩu mặt rỗ: "Tôi thấy cậu cùng em trai út tôi tuổi cũng ngang ngang nhau, tôi đoán nhà cậu cũng khó khăn cho nên mới đi làm loại chuyện này, cậu hãy thương tôi để lại tôi hai tệ, được không?"

Cẩu mặt rỗ có chút mềm lòng, nhìn mấy người kia.

"Hay là," anh ta do dự nói, "Để lại cho anh ta hai tệ?"

"Mày thần kinh à? Chúng ta hiện tại là đang cướp bóc!" Khỉ còm nói, "Cướp tiền thì phải cướp sạch, chúng ta không lột sạch quần áo hắn ta xuống là đã không tệ rồi, còn để lại cho hắn hai tệ?"

Cột đình với Tóc quăn đồng ý nói: "Người này có tiền mua bột mì, trong nhà nhất định không thiếu tiền, một xu cũng đừng hòng để lại cho hắn ta, lục tiếp trên người hắn xem còn giấu tiền nữa không?"

Cả người Nhị Hoa Tử bị ấn mạnh xuống, mặt bị ghì chặt trên nền đất, hơi nóng thổi ra từ miệng anh, "Không còn a, thực sự là không còn nữa."

Cẩu mặt rỗ thấy mười tệ đã rất nhiều rồi, lúc đầu không định lục soát tiếp, nhưng thấy đồng bọn anh ta nhiều lần thúc giục, đành lục hết mấy túi trong người Nhị Hoa Tử, móc được tổng cộng một tệ sáu hào ba xu.

"Trả lại đây! Đây là tiền của tôi!" Nhị Hoa Tử kích động nói, "Vợ tôi đang mang bầu, tiền này là tiền tôi mua cho đường đỏ bồi bổ thân thể cho cô ấy."

"Mua đường đỏ?" Tròng mắt Khỉ còm khẽ xoay chuyển, "Lục tiếp, xem trên người hắn ta còn phiếu đường đỏ hay không. Nếu hắn đã mang theo tiền thì nhất định phải mang theo phiếu!"

Cẩu mặt rỗ có chút khó xử, "Hay là, bỏ đi?"

"Vô dụng!" Khỉ còm mắng một câu, liền buông Linh Bảo ra, đi đến trước mặt Nhị Hoa Tử, lột sạch quần áo anh, lục soát trong ngoài kĩ càng, liền tìm thấy một phiếu hai cân đường đỏ.

Lục thấy phiếu đường đỏ, hắn cao hứng cười ha hả, "Ha ha ha, chúng ta có phiếu này là có thể đến Cung Tiêu Xã mua đường ăn rồi!"

Bọn họ cầm tiền cùng phiếu, quay người bước nhanh ra khỏi ngõ nhỏ.

Linh Bảo nhìn anh hai nằm chật vật trên đất, thấy hắc khí giữa mi tâm anh trai biến mất, nghĩ thầm, cuối cùng anh hai đã hết xui xẻo nha.

"Này, người xấu, mấy người chờ một chút," Bé con đột nhiên lớn tiếng nói, "Trong người Linh Bảo còn tiền này, mấy người không cần tiền của Linh Bảo sao?"

Vừa mới đi được mấy bước, nhóm người Khỉ còm đột nhiên dừng lại, cùng lúc đó, Nhị Hoa Tử cảm thấy không ổn, "Linh Bảo, em..."

Thấy đám người cướp bóc mình vừa nãy quay lại, Nhị Hoa Tử vội vàng nói: "Em gái tôi nói linh tinh thôi, nó không có tiền, nó, nó, nó thích nhất là đùa giỡn, ha ha ha, thực sự không có tiền, trên người em gái tôi một xu dính túi còn không có."

Khỉ còm thấy dáng vẻ lo lắng của anh, chắc như đinh đóng cột nói: "Trên người con nhóc kia nhất định là có tiền, ha ha ha, chúng ta thật may mắn, tự nhiên gặp được con ngốc cho tiền!"

Nói vậy, hắn ta dùng sức đẩy người Cẩu mặt rỗ, "Mày đi lục soát đi!"

"Tao không đi." Cẩu mặt rỗ cự tuyệt nói, "Tao trước giờ không bao giờ bắt nạt bé gái, nó còn nhỏ như thế, muốn đi chính mày tự đi mà đi."

"Tý nữa tao lục soát được tiền trong người con nhóc kia, mày đừng hòng có phần!"

Khỉ còm nói xong, đi đến trước mặt Linh Bảo, đưa tay muốn móc túi bé, không ngờ vừa chạm vào quần áo bé, toàn thân cảm giác như bị điện giật, tê dại khiến hắn ta hét to, "Gì thế này? Sao tao cảm giác như bị điện giật?"

Mấy người kia không rõ ràng cho lắm, người có dáng người lùn lùn, rắn chắc là Cột đình nói: "Mùa đông tao cũng thường hay bị điện giật, mẹ tao nói do tay tao khô quá, ngâm vào nước liền hết thôi."

"Không phải kiểu điện giật đó," Khỉ còm vội vàng nói, trong giọng nói mang theo vài phần kinh hoảng, "Cái, cái điện này giật mạnh hơn, cảm giác như tay tao bị giật đến tê liệt...."

Tiểu Linh Bảo lấy ra hai đồng tiền, mỉm cười hỏi: "Người xấu, không phải muốn lấy tiền sao? Sao lại không cầm lấy nha?"