Chương 42: Đã Lâu Không Vui Vẻ Như Vậy

Thấy mình bị một tiểu nha đầu khıêυ khí©h, Khỉ còm tức giận thở hổn hển, đưa tay ra định giật lấy tiền, kết quả vừa mới chạm nhẹ vào Linh Bảo, hắn ta liền bị điện giật lần nữa. Lần này, tay hắn không còn cách nào cử động được, cả người không ngừng co giật.

Đôi mắt hắn trừng lớn vì hoảng sợ, hắn muốn cầu cứu, nhưng toàn thân tê dại, hắn căn bản không mở miệng được, cuối cùng mắt tối sầm lại, hắn ta bị điện giật đến hôn mê bất tỉnh.

Những người khác quá mức kinh ngạc, ngơ ngác đứng đó, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, "Khỉ, Khỉ còm, ... mày bị làm sao thế? Tự nhiên co giật cả người, là bị bệnh gì thế?"

Cột đình cùng Tóc quăn khẩn trương nuốt nước miếng, "Không phải là bị động kinh chứ?"

Cẩu mặt rỗ bình tĩnh lại, nói với hai người kia: "Đừng đứng ngơ ngác ở đó nữa, nhanh chóng cõng cậu ta đến trung tâm y tế đi."

"Mày cõng đi, tao không cõng đâu."

Nghe Cột đình nói xong, Tóc quăn vô thức lui về sau một bước, "Tao cũng không cõng nó đâu, lỡ nó bị bệnh truyền nhiễm gì thì sao."

"Không phải mày nói bị động kinh sao?"

"Cũng có thể là bệnh khác a, thật quá dọa người."

Tóc quăn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, chạy vọt tới trước mặt Linh Bảo, hung hăng quát: "Nha đầu thối, đưa tiền cho tao! Nhanh lên! Không tao đánh chết mày!"

"Ồ! Cho này!" Bé con ngoan ngoãn mở bàn tay đang nắm chặt hai đồng tiền ra.

Tóc quăn không hề nghĩ ngợi định cầm lấy tiền.

Giống như Khỉ còm, hắn ta vừa chạm vào Linh Bảo cả người liền bất đầu co giật, sau đó hai mắt trắng dã, ngã xuống đất.

Lúc này tất cả mọi người nhu bừng tỉnh, Khỉ còm hắn ta không phải bị bệnh gì hết, là Linh Bảo giở trò.

"Mày, mày... mày đã làm gì bọn họ?" Cột đình chấn kinh.

Linh Bảo nở một nụ cười ngọt ngào, đôi chân ngắn ngủn từng bước một đi về phía cậu ta, "Có muốn tiền hay không nha? Cho anh người xấu hết này!"

"Cút ra! Mày cách xa tao ra..."

Ngữ khí Linh Bảo có chút nghi hoặc, "Anh người xấu không phải muốn tiền sao?"

Cột đình nhìn bé con mà cảm giác trông như nhìn thấy quỷ, liên tiếp lui về sau, cho đến khi cậu ta đến đường cụt, không thể lui được nữa, cậu ta hét lên "A" một tiếng, giơ nắm đấm muốn đánh vào mặt Linh Bảo, kết quả tay bị Linh Bảo bắt được, nắm chặt rồi ném cậu ta bay ra xa.

Nếu không tận mắt chứng kiến

thì cảnh tượng trước mắt này thật khó có thể tin được.

Một tiểu nha đầu ba tuổi thế mà ném bay một thanh niêm mười sáu tuổi khỏe mạnh người giống như cột đình xuống đất, động tác vô cùng lưu loát, dứt khoát.

Cột đình ngã xuống đất, toàn thân vô cùng đau nhức, không còn sức mà giãy dụa, cậu ta há to miệng, trợn mắt rồi bất tỉnh nhân sự.