Chương 7.1: Ôn Ái (7)

"Hoan Hoan." Kiều Tiểu Mễ đẩy đẩy Nam Hoan đang thất thần, nói, "Ban trưởng gọi cậu đấy! Mau trả lời đi!"

A? Nam Hoan lập tức đứng lên, nhìn người kia đang đứng trên bục giảng, đối mặt với đôi mắt sắc lạnh và có phần lạnh lùng, cô lại đột nhiên cúi đầu xuống, chỉ dám nhìn bạn học ở ba bốn hàng đầu, không dám nhìn người đàn ông đang đứng trên bục giảng vì sợ anh sẽ nhận ra mình.

Lập tức, toàn bộ ánh mắt của cả lớp đổ dồn vào cô, họ quay lại nhìn cô với vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

Nam Hoan cũng vô cùng nghi hoặc nhìn bọn họ.

Kiều Tiểu Mễ: "..."

Cô ấy kéo mạnh tay áo cô gái và nói nhỏ: "Cậu đang làm gì vậy?! Ban trưởng điểm danh đến cậu, cậu đứng lên làm gì?"

Nam Hoan hiểu ra, trên mặt lập tức đỏ bừng, lập tức ngồi xuống, nhỏ giọng đáp lại một câu "Có".

Chỉ nghe thấy người đàn ông đứng trên bục giảng nói một câu: "Xem ra lớp của chúng ta có bạn học thật đúng là phi thường sinh động a ..."

Lại thêm một tràng tiếng cười vang lên khiến Nam Huân xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Sau khi đã điểm danh xong, Giang Dư trở về chỗ ngồi, giáo viên tiến lại phòng học chuẩn bị đồ dùng cho tiết học.

Vẫn chưa đến thời gian vào học, Kiều Tiểu Mễ lấy tay chọc vào cánh tay Nam Hoan, nhỏ giọng hỏi thăm: "Hôm nay cậu có chuyện gì vậy? Sao tớ lại cảm thấy cậu kỳ lạ hơn mọi khi."

Nam Hoan sờ sờ mũi, do dự đáp: "Khả năng ... Có lẽ là do đêm qua tớ ngủ không ngon nên hôm nay đầu óc có hơi rối bời.”

“Đêm qua cậu ngủ không ngon sao?” Kiều Tiểu Mễ không thể tin được, cô ấy còn muốn hỏi thêm, âm thanh chuông báo vào tiết học vang lên, cô ấy không hỏi nữa.

Nam Huân đêm qua thật sự ngủ không ngon, cho dù đi ngủ sớm nhưng giấc mộng của cô rất không được an ổn, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, Giang Dư đã ôm cô vừa đi vừa đυ. khắp mọi ngóc ngách trong phòng.

Bờ vai cường tráng của người đàn ông giữ chặt cô không cho cô thoát ra, sau đó dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng mạnh mẽ trực tiếp cắm vào lỗ hoa của cô rồi đυ. vào tận tử ©υиɠ, nương theo đó là tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ cùng với âm thanh nước chảy ra từ những cú va chạm của hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cứ lởn vởn trong tâm trí cô.

Trong đêm cô tỉnh lại nhiều lần, nhưng khi tỉnh dậy cô vẫn chưa hoàn hồn, cô còn tưởng rằng mình vẫn đang bị người đàn ông đυ. và muốn cầu xin sự thương xót, sau khi nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, cô từ từ lấy lại tinh thần và nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ.

Thân cô nóng bừng bừng khi ngủ dậy, mồ hôi nhễ nhại khắp người dù bật điều hòa. Qυầи ɭóŧ vừa thay lúc tắm ban đêm đã ướt đẫm, trên giường dính không ít dâʍ ŧᏂủy̠, Nam Hoan bất đắc dĩ phải vào phòng tắm vụиɠ ŧяộʍ lấy khăn lau thân thể, sau đó thay qυầи ɭóŧ sạch sẽ trước mỗi dám quay lại giường.

Nội dung buổi học đầu tiên của khóa học vô cùng nhàm chán, cộng với việc thức dậy sớm hôm nay và ngủ không ngon giấc vào tối hôm qua, chỉ sau nửa tiết học, Nam Hoan bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Cô gái mắt nhắm mắt mở, bóng dáng lão sư đang đứng giảng bài trên bục giảng dần dần mờ đi, những kiến thức nói ngoài miệng cũng đứt quãng, nghe không quá rõ ràng.

"Ting ting ..." Điện thoại đang trên lặng rung lên, Nam Hoan nhíu mi liếc nhìn màn hình, muốn xem là ai gửi tin nhắn, nhưng cô vừa liếc, liền trực tiếp tỉnh lại.

Cô ngay lập tức tắt màn hình đi và cảm thấy nhẹ nhõm sau khi xác nhận rằng Kiều Tiểu Mễ cũng đang ngủ gà ngủ gật và không nhìn thấy nội dung tin nhắn.

Người gửi tin nhắn tới là ban trưởng Giang Dư.

Nói chính xác hơn là đối tượng ôn ái của cô, "Dư".