Chương 6.2: Ôn Ái (6)

Mà lại nói ... người đàn ông làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt trong hai ngày qua thực sự khiến cô sợ hãi, cô có chút e ngại người đàn ông này rồi, cho dù sau này có cơ hội, cô cũng không muốn tái phạm nữa.

Hơn nữa ... Bây giờ cô ấy không xác định được người đã đυ. cô trong khách sạn hai ngày này có phải là vị ban trưởng trong lớp đã nói rằng anh ta sẽ trừ điểm của mình hay không.

Ôn Ái Ôn Ái, cô chỉ cần yêu một người đàn ông cô chưa từng gặp trên mạng, một người đàn ông không biết thông tin của đối phương.

Nghĩ đến đây, Nam Hoan vội vàng tắm rửa một cái, mặc vội bộ đồ ngủ trở về phòng đi ngủ.

Tình huống chân cô bây giờ chỉ cần hơi đi nhanh một chút thì lại như vừa bị xé rách vừa bị đau, căn bản không thể đi nhanh được, ngày mai tên ma đầu Giang Dư sẽ tới kiểm tra sĩ số nên không thể đến muộn được.

......

Mặc dù Nam Hoan đã đi ngủ sớm vào tối hôm trước và thức dậy sớm vào sáng thứ hai, nhưng cô quên rằng Kiều Tiểu Mễ luôn trì hoãn bởi mỗi khi thức dậy, cô ấy cảm thấy mình có thể bị gục trong lớp bất cứ lúc nào, dù sao có thể lười biếng liền tranh thủ nhiều chút.

Nam Hoan vốn dĩ muốn đi trước, nhưng thấy có lỗi với cô ấy nên chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi, cuối cùng cả hai người cùng nhau kém chút nữa là muộn, Nam Hoan chịu đựng cơn đau ở chân leo lên cầu thang vào lớp học, Giang Dư đã ở trên bục cầm danh sách lớp và bắt đầu điểm danh, giờ phút này đã điểm danh đến con số 13.

Anh thường điểm danh dựa theo số thứ tự sinh viên trong lớp, may mắn thay, số của hai cô đều ở phía sau, bây giờ còn chưa đến lượt gọi tên. Nhưng lúc này đây, nam nhân đứng trên bục giảng lại cau mày nhìn hai người đến muộn: “Lại đến muộn?”

Nam Hoan sợ anh ta, từ khi đứng cạnh cửa đã cúi đầu xuống, sau khi nghe giọng nói lạnh lùng như vậy từ người đàn ông, cô càng sợ hãi, thu mình lại và trốn sau lưng Kiều Tiểu Mễ, không dám xuất hiện.

Để tránh cho Giang Dư nhận ra cô, hôm nay cô đặc biệt xõa tóc, mặc quần áo bình thường, khác hẳn với cách trang điểm đi gặp anh ngày hôm đó, anh hẳn là không nhận ra cô.

Thật không ngờ tới, Kiều Tiểu Mễ, tên phản đồ này, ngay lập tức kéo cô đang trốn sau lưng cô ấy ra và ngay lập tức xin lỗi: "Tôi xin lỗi, ban trưởng, sáng nay lúc lên lầu chúng tôi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Nam Hoan bị trẹo chân, vì vậy cậu ấy mới tới muộn. Thôi nào, tôi hứa lần sau chúng tôi sẽ không dám nữa."

" ... "

Thật sự là ... tốt lắm.

Không ai có thể tin một lời bào chữa khập khiễng như vậy, ngay cả khi cô đã nói với Kiều Tiểu Mễ rằng, bởi vì đi bộ ra ngoài hai ngày liền, chân cô bị đau nên cô đi lên cầu thang rất chậm. Nhưng bây giờ, Kiều Tiểu Mễ nói cái cớ này trước mặt cả lớp thì có vẻ hơi nhạt, nhưng càng ngày càng tô đen làm trò cười của người khác.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, trong lớp đã có tiếng cười sột soạt.

“Còn không mau ngồi vào chỗ đi!” Giang Dư lạnh lùng nói.

Phản ứng của Nam Hoan nhanh hơn Kiều Tiểu Mễ, ban trưởng của dứt lời cô liền lôi kéo Tiểu Mễ về vị trí phía sau ngồi đàng hoàng tử tế, không dám nhiều chuyện.

Người đàn ông trên bục dường như không nhận ra cô, vẫn tiếp tục điểm danh.

Sau khi sự khẩn trương và sợ hãi người đàn ông này trong lòng từ từ lắng xuống, Nam Hoan mới dần dần nhớ tới chính sự, lúc này người đàn ông trên bục nhìn vào danh sách cũng không có thời gian nhìn xuống.

Nam Hoan cứ nhìn chằm chằm vào cổ của người đàn ông này để xem có dấu hôn mà cô đã để lại trên người anh ta trước đó không.

Khi Giang Dư đang gọi tên các bạn cùng lớp, quả táo Adam trên cổ của anh rung lên theo dây thanh quản, chiếc dấu hôn xanh tím dễ thấy cũng nổi lên rồi chập trùng lên xuống.

Nam Hoan trợn tròn mắt, thật sự là anh!