Chương 6.1: Ôn Ái (6)

Khi Nam Hoan trở về căn nhà cho thuê, chân cô vẫn còn đang run rẩy, cô vốn định lẻn vào phòng để tránh bị bạn cùng phòng bên cạnh phát hiện, kết quả không nghĩ tới lúc mở cửa lại bởi vì chân đau nên cô đứng không vững, vịn vào cửa gây nên tiếng động lớn, thu hút Kiều Tiểu Mễ.

“Hoan Hoan, cậu đã về rồi à?”

"Ân …” Nam Hoan không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào cửa một chút, trên mặt mang theo nụ cười bất đắc dĩ, "Ân, tớ về rồi.”

Kiều Tiểu Mễ nhận thấy sắc mặt cô không tốt, nhanh chóng hỏi: "Cậu bị sao vậy? Sao tớ cảm thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm?"

Nam Hoan nhất thời quẫn bách, khẽ liếc mắt sang bên, không tự nhiên nói ra cái cớ mà cô đã nghĩ ra: "Hai ngày qua tớ cùng bạn đi ra ngoài chơi nên có hơi mệt mỏi. Buổi tối tớ ngủ trong khách sạn ... Lạ giường nên ngủ không ngon."

Cô thực sự đã không ngủ ngon trong hai ngày qua.

Mỗi lần cô đều bị Giang Dư đυ. đến bất tỉnh, khi cô tỉnh dậy, người đàn ông vẫn còn đang rong ruổi trên người cô, giống như một động cơ không biết mệt mỏi và luôn tích điện, vịn eo cô mà đâm vào rút ra trong âʍ ɦộ cô. Bởi vì thời gian đâm vào rút ra quá lâu, da^ʍ huyệt của nữ nhân đã trở nên cực kỳ đỏ tươi, xung quanh có rất nhiều bọt, kèm theo tiếng nước chảy róc rách và tiếng rêи ɾỉ mê người của nữ nhân, Nam Hoan giống như một chiếc thuyền đang lênh đênh trên biển, trên mặt biển chập trùng lên xuống.

Hai ngày nay thần chí cô không tỉnh táo, cuối cùng cô cũng không biết đến tột cùng mình đang tỉnh hay vẫn còn ngủ, thậm chí cô ở trong cơn dâʍ ɭσạи lúc nào không hay.

Cũng may Kiều Tiểu Mễ không nghĩ nhiều, cô ấy chỉ nói: “Hơi muộn rồi, cậu đi tắm rửa rồi ngủ đi, sáng mai Giang Dư sẽ được phân công đến kiểm tra lớp đấy.”

Khi tên người đàn ông được nhắc đến, thân thể của Nam Hoan giống như giật mình, cái miệng nhỏ bên dưới dường như bị người đàn ông đó thần giao cách cảm, không ngờ nó phun ra một ngụm dâʍ ŧᏂủy̠.

"Tớ … tớ biết rồi.”

Nam Hoan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Kiều Tiểu Mễ bước vào phòng mà không hỏi thêm gì.

Cô chậm rãi đi về phòng với một dáng đi khá kỳ quái, chọn bộ đồ ngủ và đi vào phòng tắm. Trong phòng tắm, Nam Hoan cẩn thận cởi váy của mình, chỉ thấy trên ngực, lưng, đùi, eo, thân thể trắng nõn của cô khắp nơi đều có dấu hôn xanh tím.

Giang Dư hoàn toàn giống như những gì anh đã hứa hẹn, không gieo dấu vết vào những nơi người khác có thể nhìn thấy trên cơ thể Nam Hoan , nhưng chỉ là không nhìn thấy nơi tư mật, nơi nào cũng có dấu vết tình yêu của anh.

Nhất là tận sâu trong hoa huyệt của cô, nơi đó vẫn còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lần xuất tinh cuối cùng của anh.

"Đừng lấy nó ra.” Người đàn ông đứng sau lưng người phụ nữ, dươиɠ ѵậŧ hơi mềm nhũn nhưng vẫn to lớn như cũ của anh co giật chậm rãi trong âʍ ɦộ cô, hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào tai cô: "Nếu để anh biết tiểu tao hoá lấy con cháu của anh ra, lần sau chúng ta gặp nhau, anh sẽ không để cho em đi nữa."

"Anh sẽ đυ. chết em trên giường."

..............

Nam Hoan mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy trên da thịt cô, từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở giữa chân.

Vì không còn nhiều sức lực, cô chỉ có thể dựa vào bệ rửa mặt, dùng vòi hoa sen phun nước nóng vào trong hành lang hoa huyệt, đồng thời, cô dùng tay còn lại thuận theo nước ấm từ vòi hoa sen chậm rãi luồn vào trong hoa huyệt móc ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lưu lại.

Chỉ tiếc là ngón tay của cô quá ngắn, bận rộn nửa ngày, cô luôn cảm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn sót lại trong đó, căn bả cô đã uống thuốc tránh thai tác dụng ngắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong cơ thể cô không thể là tai hoa ngầm nhưng cô luôn cảm thấy một chút kỳ lạ.

Cô đi đường cũng là đi không xong, khi đi trên đường để trở về, cô đi chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí vì sợ rằng thứ kia sẽ chảy ra và dính vào váy để cho người khác nhìn thấy, bất quá vẫn còn tốt, chỉ có đồ lót bị ướt, kém chút nữa chiếc váy của cô cũng ướt theo.

Nam Hoan bận rộn thật lâu, cuối cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong cơ thể chậm rãi chảy ra theo dòng nước nóng.

Tuy rằng lời đe dọa của anh thỉnh thoảng vẫn văng vẳng bên tai cô, nhưng cô thật sự lấy nó ra rồi, làm sao anh biết được?