Chương 5.2: Ôn Ái (5) (H)

Người đàn ông hài lòng với câu trả lời nhưng anh vẫn không ngừng lại, thậm chí anh còn ôm cô gái ra khỏi giường, tiểu huyệt co giật liên tục theo nhịp đi bộ, cuối cùng anh đặt người phụ nữ trước gương.

“Hoan Hoan, nhìn một chút xem em dâʍ đãиɠ như thế nào.”

Phía sau nóng như thiêu đốt, phía trước lại lạnh thấu xương, bộ ngực trước người chạm vào gương, kí©h thí©ɧ thân thể cô run lên, hoa huyệt co rút kịch liệt, kẹp chặt phân thân người đàn ông khiến anh hít sâu một hơi. Bàn tay người đàn ông vỗ mông người phụ nữ, "Tê! Thả lỏng, em là muốn bẻ gãy anh sao?"

Nói xong anh đυ. mạnh bạo hơn, Nam Hoan chống đỡ trên gương, sự lạnh lẽo trước mặt khiến cô định thần lại một chút, nhưng khi vừa định thần lại, cô liền nhìn thấy chính mình trong gương với đôi mắt mê ly, gương mặt đỏ bừng, bên khóe miệng chảy nước miếng lúc nào không hay, trông cực kỳ sắc tình.

Làm thế nào ... làm thế nào mà cô trở nên như thế này.

Vẻ mặt quyến rũ câu người như vậy là do người đàn ông sau lưng cô mang đến cho cô.

Ngày hôm nay, Nam Hoan đã đến khách sạn vào buổi sáng, nhưng tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt vẫn tiếp tục cho đến chạng vạng tối ngày hôm sau.

Giang Dư thực sự đã hoàn thành lời hứa của mình, mang đến cho Nam Hoan cực hạn tình ái.

Ngoại trừ hoa huyệt, ngay cả âm hạch nhỏ ẩn trong nhị hoa cũng không tha.

Nơi đáng thương kia của Nam Hoan vốn là nơi mẫn cảm kiều nộn, kể từ khi bị Giang Dư khám phá thì nó không bị bỏ rơi. Nếu không phải bị dươиɠ ѵậŧ thọc lộng đến run rẩy thì cũng là ngón tay của anh véo, một chân Nam Hoan bị kéo lên gác trên đầu vai Giang Dư, hai người nằm nghiêng sang một bên, một bên Giang Dư mãnh liệt đυ. cô, một bên anh xoa nắn âm hạch của cô.

Hai người bọn họ trải nghiệm nhiều tư thế làʍ t̠ìиɦ khác nhau ở bất cứ đâu trong phòng khách sạn, dâʍ ɖị©ɧ phun khắp phòng khách sạn: trên gương, trên ga trải giường, trên bồn cầu, trên bồn rửa mặt ...

Về phần da^ʍ huyệt ...... Dâʍ ɖị©ɧ thuận theo cửa huyệt chảy xuống, không rơi vào giữa đùi, cảnh tượng bừa bộn không chịu nổi. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu bị đánh tan bao phủ lấy hoa hạch bên trên, bỏng đến mức khiến thân thể Nam Hoan kích động.

Vốn dĩ Nam Hoan nghĩ rằng nếu có đủ thời gian, có lẽ sau khi trải nghiệm xong tìиɧ ɖu͙©, cô sẽ thực sự đi đến một số điểm tham quan bên ngoài như cô đã nói với Kiều Tiểu Mễ, nhưng Giang Dư đã không cho cô cơ hội này, chỉ cần thanh tỉnh, có tinh lực anh sẽ liền đem cô ra mà đυ.. Hai ngày này, da^ʍ huyệt cô ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, một mực không khép lại, thỉnh thoảng còn phun ra một dâʍ ɖị©ɧ và tϊиɧ ŧяùиɠ cô đặc.

Cuối cùng vẫn là cô khóc lóc van xin sự thương xót, nói rằng cô không thể đến lớp muộn vào ngày hôm sau, Giang Dư mới bằng lòng để cô đi.

May mắn thay, Nam Hoan đã có tầm nhìn xa và bỏ một chiếc qυầи ɭóŧ dự phòng vào túi của mình.

Nhưng cuối cùng lúc rời đi mặc vào, mới bước được vài bước, chiếc qυầи ɭóŧ đã bị da^ʍ thuỷ từ tiểu huyệt không khép lại được phun ra làm ướt.