Chương 5.1: Ôn Ái (5) (H)

Côn ŧᏂịŧ phá vỡ hoa tâm, lập tức đâm tới nơi sâu nhất, ngay trước mặt Nam Hoan, dươиɠ ѵậŧ Giang Dư tiến vào, lấp đầy tiểu huyệt non nớt dưới thân cô.

“Nha…” Nam Hoan liều mạng cắn chặt môi, ép bản thân không được phát ra âm thanh kỳ quái, cô nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt. Nhưng vừa nhắm mắt lại, cảm giác dươиɠ ѵậŧ bị tiểu huyệt cô ngậm vào như được phóng đại gấp mấy lần, vừa vội lại nhanh, cho dù cô có kìm nén cỡ nào đi nữa thì đến cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà lớn tiếng rêи ɾỉ.

"Ưm ... A ... Sướиɠ quá …”

Cô nhất thời cũng không biết mình nói gì, chỉ cảm thấy có cảm giác kỳ lạ xông lên đại não, trong đầu cô bây giờ không nghĩ ra được gì nữa, cô chỉ có thể hét lên theo ý muốn của bản năng.

"A ... Dư ca ... đυ. em đi ... Dùng sức chút ... Ô ô ô ..."

Nhưng động tác của Giang Dư đột nhiên chậm lại, anh từ từ rút dươиɠ ѵậŧ ra, Nam Hoan nhíu mày bất mãn, cô vừa định nói gì đó thì dươиɠ ѵậŧ thô to dày cộm đó đột nhiên đâm sâu vào trong da^ʍ huyệt, trước đó chưa từng cảm nhận được cảm giác này, Nam Hoan không chịu nổi kiểu làʍ t̠ìиɦ này, nhưng kɧoáı ©ảʍ mà cô một mực theo đuổi lại giống như một nồi nước nóng dội xuống, thiêu đốt cô đến nỗi mất hết lý trí.

Giang Dư một lần lại một lần nữa đâm vào, khóe miệng Nam Hoan bị đâm nát thành mảnh nhỏ, ân ân a a, không nói được một câu hoàn chỉnh, thậm chí còn phụ hoạ theo động tác của nam nhân, khi côn ŧᏂịŧ của Giang Dư đẩy vào, nữ nhân rêи ɾỉ một tiếng, càng đưa vào sâu hơn, tiếng rêи ɾỉ của Nam Hoan càng trở nên quyến rũ hơn.

“A!” Thanh âm của Nam Hoan đột nhiên trở nên gấp gáp, trên khuôn mặt ửng hồng có phần dâʍ đãиɠ và thống khổ, nguyên nhân là do Giang Dư đã vô tình đâm vào nơi nhô lên nào đó, cô vô thức nhéo cánh tay của người đàn ông khóc lóc van xin: “Không muốn, từ bỏ, đừng đυ.ng vào chỗ đó… A!”

Lời còn chưa dứt, Giang Dư hít sâu một hơi, cố ý đối nghịch với Nam Hoan, đồng thời cố ý thay đổi góc độ để tăng tốc va chạm vào nơi đó, bên miệng còn nói: "Tiểu tao hoá, kẹp chặt như vậy, hửm? Đại dươиɠ ѵậŧ của anh chơi em có sướиɠ không? Hửm?"

"Chát" một tiếng, Giang Dư vỗ vào mông người phụ nữ, anh khàn giọng hỏi lại: "Nói chuyện! Dư ca có làm cho em cảm thấy thoải mái hay không?"

"Ô ô ô ..." Nam Hoan trong tiếng rêи ɾỉ còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Thoải mái ... Thoải mái."

"Nói đầy đủ, cái gì làm cho em thoải mái? Không nói hoàn chỉnh, lát nữa anh sẽ đυ. mạnh, hai ngày này anh sẽ đυ. chết em trên giường, cho em không thể đến kịp lớp học tuần sau."

"Không ... không ... " Nam Hoan vội lắc đầu, trước mặt là Giang Dư đang nói chuyện trừ điểm cô trong lớp, nếu không lên lớp kịp, cô sẽ bị trừ điểm và làm ảnh hưởng đến điểm tổng kết.

Trong lúc nhất thời, ba loại cảm giác khác nhau: khẩn trương, sợ hãi và yêu thích lại hội tụ tại một chỗ.

Cô không thể chịu đựng được nữa, và bắt đầu khóc và nói những gì một người đàn ông muốn nghe: "Ô, dươиɠ ѵậŧ, là dươиɠ ѵậŧ của Dư ca đυ. em rất thoải mái ..."

"Em có muốn đυ. mạnh hơn không? Có muốn ăn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ hay không? "

"Muốn ... Muốn ăn dươиɠ ѵậŧ của Dư ca ... Ưm!"