Chương 15: Phá Giới (1)

Mưa rơi càng lúc càng lớn, rõ ràng đang là ban ngày, nhưng ánh mặt trời lại bị mây đen như màn đêm triệt hạ, chỉ nhìn xem thôi cũng khiến người ta cảm thấy thở không nổi.

Trong rừng cây tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, còn có một số mùi vị hơi đắng của thuốc, nương theo từng đợt mưa rơi, bầu không khí đặc biệt u ám.

Nam Hoan dùng hết toàn lực chạy vào sâu trong rừng, trên đường đi đều là rừng rậm gai góc, vừa chạy nàng vừa khẩn trương ngoái đầu lại nhìn phía sau, sợ người kia sẽ đuổi kịp. Lúc quay đầu lại, vết thương trên cánh tay lại chảy máu, chân váy bên dưới cũng bị mấy nhánh cây túm phá thành mấy cái lỗ hỏng.

“Hoan Hoan, chạy nhanh lên một chút.” Tiểu Thanh đang chạy phía trước nàng hét lên, “Chúng ta sắp đến chỗ của Thụ gia gia rồi.”

Nam Hoan thậm chí không biết nàng đã chạy được bao lâu. Hai ngày trước, từ khi biết tin trên núi có một vị đạo sĩ có pháp lực cao cường chuyên bắt giữ yêu quái đến, nàng cùng Tiểu Thanh, Tiểu Mễ cùng với những yêu quái khác chạy trốn.

Chỉ là đáng tiếc pháp lực của nàng thấp, hơn nữa hầu hết những tiểu yêu quái cùng nàng trên ngọn núi này đều có pháp lực như vậy, vì vậy họ chỉ có thể trêu đùa một chút với những con người đi ngang qua dưới chân núi. Đối mặt với những đạo sĩ tu hành tiên pháp, bọn họ căn bản là đánh không lại, vì vậy họ chỉ có thể đi tìm đến yêu quái vật già nhất và thông thái nhất trên núi, bình thường cũng che chở cho bọn họ - Thụ gia gia để được giúp đỡ.

Nam Hoan chưa từng thấy qua đạo sĩ kia bao giờ, chỉ nghe những tiểu yêu khác trên núi vội vàng chạy tới, cảnh cáo nói bọn họ chạy mau, nếu không sẽ bị đạo sĩ kia thu vào trong túi Càn Khôn, đời này vĩnh viễn không được ra được. Thậm chí còn bị rút đi nội đan, phế bỏ pháp lực, tất cả pháp lực sẽ được cung cấp cho những đạo sĩ đó.

Có một đạo quán ở gần đây, chính là nơi những đạo sĩ thúi tu luyện trong đó làm việc này. Bọn hắn bắt những con yêu quái rồi ném chúng vào lò luyện kim để tinh luyện pháp lực nhằm cung cấp cho mình pháp thuật căn cơ. May mắn thay, pháp thuật của Thụ gia gia cao hơn bọn hắn, ngọn núi này có chướng khí và ảo ảnh che chở, vì vậy những đạo sĩ kia sẽ không dám tùy tiện đi vào.

Thật không nghĩ đến, trong hai ngày qua, không biết đám đạo sĩ thúi đó từ chỗ nào lại mời được một vị tu sĩ cường đại đến lại có thể dễ dàng phá vỡ kết giới trên núi như vậy.

Không đến nửa ngày, yêu quái trên núi tổn thất hơn phân nửa.

Để bảo hộ nàng, Tiểu Mễ thậm chí còn cố ý ở lại trong mê cung làm bằng dây leo để kéo dài thời gian, nhưng lại bị người ở cách đó một dặm đánh cho một chưởng, nàng trơ mắt nhìn Tiểu Mễ bị các đạo sĩ khác đi cùng bỏ vào trong túi Càn Khôn. Nàng muốn xông lên đồng quy vô tận cùng đám đạo sĩ thối tha kia, vẫn là Tiểu Thanh kéo nàng lại.

"Bây giờ ngươi xông lên là chịu chết! Chúng ta đi tìm Thụ gia gia đi, ngài ấy nhất định sẽ tìm ra biện pháp."

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho dù chưa nhìn thấy tên nam nhân kia, Nam Hoan cũng vẫn sợ hãi bỏ chạy, một đường chạy trốn, đi đứng thì chân đều mềm.

Nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng không dám dừng lại.

Nàng sợ nếu chỉ dừng lại một chút thì sẽ bị con người đáng sợ kia đuổi kịp.

Mùi máu trong không khí càng lúc càng đậm, còn kèm theo mùi rượu thuốc nồng nặc, Nam Hoan đang chạy thì cảm thấy thân thể bất lực, hô hấp không thông, nhìn Tiểu Thanh trước mặt, không ngờ nàng ấy cũng ngã xuống mặt đất.

"Tiểu Thanh! Tiểu Thanh, ngươi không sao chứ?"

Nam Hoan lo lắng chạy tới muốn đỡ Tiểu Thanh dậy, lại thấy thân thể nàng xụi lơ bất lực, sắc mặt xanh lét, hai mắt trắng dã, bên cạnh khóe mắt còn có một chút lớp vảy xanh sẫm, không chỉ trên khuôn mặt, trên cánh tay và chân cũng bắt đầu xuất hiện một lượng vảy lớn.

“Là rượu Hùng Hoàng.” Tiểu Thanh hữu khí vô lực nói, “Ta không nhúc nhích được, ngươi mau đi đi.”

Tiểu Thanh là con của Thanh Xà và con người, bởi vì khi vừa sinh ra, trên thân trải rộng lớp vảy giống như rắn cực kỳ doạ người nên nàng bị mẫu thân vứt bỏ trong núi, là Thụ gia gia đã phát hiện ra nàng, cũng nuôi nàng khôn lớn. Căn cơ pháp thuật của nàng yếu hơn so với Nam Hoan, thậm chí nàng không thể biến thành nguyên hình, nếu không Nam Hoan vẫn có thể chạy trốn cùng nàng ấy.

"Nhanh đi tìm Thụ gia gia, ta sẽ tìm một cái hố gần đây để trốn."

Nam Hoan vô cùng sợ hãi. Tất cả các bằng hữu xung quanh nàng đều bị các đạo sĩ bắt giữ từng người từng người một. Hiện tại Tiểu Thanh cũng bị buộc phải ở lại đây. Nàng chỉ có thể một mình đi tìm Thục gia gia, cho dù dọc đường không gặp những đạo sĩ đó, nàng chỉ sợ nỗi sợ hãi vô cớ trong lòng cũng có thể tra tấn nàng đến chết.

"Không, không được, ta không thể bỏ ngươi ở đây." Nam Hoan cắn răng, bước tới kéo thân thể mềm nhũn của Tiểu Thanh vào một sơn động sâu trong rừng cây, một bên kéo Tiểu Thanh một bên lầm bầm lầu bầu an ủi: "Pháp thuật của hai chúng ta đều rất thấp kém, ngươi lại là nửa yêu, chúng ta trốn ở đây hẳn sẽ không bị bọn chúng phát hiện ra đâu."

Chỉ là bởi vì Nam Hoan chạy trong thời gian dài dẫn đến việc thân thể hiện tại không có nhiều khí lực, hiện tại còn kéo theo Tiểu Thanh, con đường trong rừng lầy lội khó đi, nước mưa làm mờ tầm mắt, nàng không nhìn rõ dưới chân, vừa lê mấy bước liền không cẩn thận giẫm phải một phiến đá bị lá rụng bên đường phủ lên, dưới chân trượt đi, lại từ bên trên sườn dốc lăn xuống dưới.

Bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng hét khàn khàn của Tiểu Thanh, ở giữa trời đất quay cuồng, đột nhiên nàng cảm thấy đau đớn dữ dội, cánh tay, sau lưng, phần eo, đùi và mắt cá chân của nàng giống như cảm giác tất cả các bộ phận trên thân thể nàng đang lăn trên một ngọn núi sắc bén. Bởi vì sức yếu, nàng thậm chí không còn đủ sức để nắm lấy cành cây bên cạnh để dừng lại.

Cuối cùng, thân thể nàng treo trên một cái cây có cành tương đối mềm mại, việc nàng lăn lộn mới dừng lại.

Sau chừng nửa chén trà, Nam Hoan mới rêи ɾỉ nhúc nhích được một chút, băng gạc trắng sớm đã bị đá sắc bén cắt không còn hình dạng, khắp nơi đều là máu, trên người đầy vết thương, nếu không phải phía sau gốc cây làm đệm, nàng sợ rằng nàng sẽ lăn từ lưng chừng núi xuống tận chân núi.

Không cần phải bị những tên đạo sĩ kia luyện chết, nàng sợ là bị những viên đá kia chọc chết hơn.

Vừa dùng cánh tay chống đỡ để đứng dậy, nàng cảm thấy có một cỗ áp bách rất lớn từ trên đỉnh đầu áp xuống.

Nàng cực kỳ quen thuộc với loại cảm giác áp bách này, cách đây không lâu, khi cỗ lực lượng kia phá vỡ mê cung do Tiểu Mễ tạo ra, nàng đã bị loại cảm giác áp bách này làm cho thân thể không thể động đậy, không biết là qua bao lâu, nếu không phải Tiểu Thanh kịp thời chạy tới lôi nàng đi, nàng sợ rằng mình sẽ bị dính nguyên tại chỗ, chờ nhóm đạo sĩ đến nhặt xác.

Thân thể nữ nhân run lên như sàng, không biết lấy dũng khí từ đầu, nàng chậm rãi quay đầu lại.

Phía sau chỗ nào cũng có cây cối, rõ ràng hơn chính là có một người cao lớn.

Người kia mặc bộ đạo bào màu xanh lam, trong tay cầm một thanh bảo kiếm óng ánh sáng long lanh, trên đầu búi tóc, một sợi tóc trên trán do mưa xõa xõa xuống mặt, trông có chút quái dị, nhưng khuôn mặt người kia rất trắng, sắc mặt thanh lãnh, dáng dấp nhìn rất đẹp, mái tóc búi lên vẫn có cảm giác đẹp. Chỉ là ánh mắt của hắn quá mức lạnh lùng, đôi mắt đen kịt kia không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Nam nhân cứ như vậy đứng phía sau nàng, nhàn nhạt nhìn nàng.

———————

Editor: Mình không phải là người thích dịch truyện cổ đại lắm nhưng lỡ vướng rồi thì mình vẫn vui vẻ trải nghiệm thôi (≧▽≦) chỉ là lần đầu dịch nên từ ngữ có hơi khó hiểu, mong mọi người thông cảm cho mình nha (╯︵╰,)