Chương 16: Phá Giới (2)

Mặc dù rất sợ hãi, Nam Hoan cũng không thể không thừa nhận, đây là nam nhân có tướng mạo đẹp nhất mà nàng từng thấy. Nàng, Tiểu Thanh cùng Tiểu Mễ đã trêu đùa qua rất nhiều người dưới chân núi, chỉ có một người là đẹp mắt nhất. Khuôn mặt trắng trẻo, sống mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy làm người ta có cảm giác giống như người bước ra từ trong tranh.

Nếu là bình thường, Nam Hoan nói không chừng sẽ trêu chọc nói chuyện cùng hắn, sau đó sẽ dùng pháp thuật nho nhỏ của mình trêu đùa hắn. Nhưng hiện tại, đừng nói là trêu chọc, nàng cảm giác nửa cái hồn sắp bị doạ sợ muốn thoát ra khỏi thân thể, nguyên bản nửa người chống đỡ lại lần nữa ngã quỵ trên mặt đất.

Cũng không biết bị ánh mắt băng lãnh của nam nhân kia nhìn chăm chú trong bao lâu, nàng mới ý thức được chính mình muốn sống sót, vội vàng thấp giọng cầu xin tha thứ: "Đạo ... Đạo trưởng, cầu xin ngươi thương xót, bỏ qua cho tiểu yêu đi... Ta pháp lực thấp, căn bản không giúp được ngươi tu luyện a..."

Tình huống của nàng so với Tiểu Thanh chỉ tốt hơn một chút, có thể biến trở về hình dạng ban đầu, nàng biết chun chút pháp thuật nhỏ, cái này là bởi vì ngày thường nàng bỏ bê tu luyện, lại thêm căn cơ của nàng không được tốt lắm, tu vi của nàng thậm chí còn không bằng Tiểu Mễ, cũng chính bởi vì nàng vô dụng nên Tiểu Điềm đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ nàng vào giây phút cuối cùng.

Trên người nàng còn sót lại chút yêu lực, so sánh với khí đạo thanh mênh mông như biển chính trong thân thể hắn, yêu lực của nàng không đủ để hắn nhét kẽ răng.

Hắn hẳn là ... Sẽ không ... Thu thập nàng đi?

Nam Hoan càng nghĩ càng muốn khóc, đạo sĩ tu tiên vốn hàng yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, làm sao có thể không thu thập nàng?

Chỉ tiếc không thể cùng Tiểu Mễ cùng Tiểu Thanh chết chung một chỗ, kiếp sau hy vọng hai người bọn họ lại làm hảo tỷ muội của nàng đi.

Nam Hoan nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra dáng vẻ thấy chết không sờn.

Không phải chỉ là chết thôi sao? Chết sớm sớm siêu sinh.

Cũng không biết qua bao lâu, nàng vẫn còn sống, mà đạo sĩ kia không hề có động tác gì.

Nhưng Nam Hoan biết, đạo sĩ thúi kia căn bản cũng không rời đi, vẫn đứng ở trước mặt nàng, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được từ trên người hắn truyền đến áp bách cực lớn.

"Ngươi là yêu hồ?"

Sau một lúc lâu, Nam Hoan mới nghe được người kia mở miệng nói chuyện, mặc dù thanh âm nghe có chút thanh lãnh nhưng lại mang theo một chút giọng thanh thuý, nghe tựa hồ bất quá mới chỉ chừng hai mươi. Nếu hắn không phải là một đạo sĩ tu luyện cũng sẽ trông giống như một tên thư sinh đang đọc sách học tú tài.

Nam Hoan run rẩy gật đầu: "Phải ... Phải, nhưng ta cam đoan ta tuyệt đối là một tiểu yêu tốt, chưa từng hại người bao giờ ...”

Có đôi khi nhàm chán, nàng lại ở dưới chân núi trêu chọc người qua đường ... Cái này cũng không tính là hại người đi?

Cho dù là nàng hại người, hiện tại nàng cũng không dám nói ra, sợ nam nhân trước mắt giơ kiếm một đao liền gϊếŧ nàng.

Thấy nam nhân đột nhiên giơ tay lên, Nam Hoan bị doạ run lên, co người lại, vội vàng nhắm mắt lại.

Tuy rằng trong nội tâm nghĩ không sợ chết không sợ chết, nhưng đến lúc chết, ai có thể không sợ chứ?

Nhưng nàng cuộn mình nửa ngày, đau đớn trong tưởng tượng cũng không đánh tới, ngược lại toàn thân trên dưới lại giống như có một dòng nước ấm xuyên qua, thân thể vốn đang lạnh cóng do ngâm nước mưa lúc này lại ấm áp hơn một chút.

Nàng mờ mịt mở mắt ra, chỉ thấy giữa ngón tay của nam nhân như đang có chân khí lưu chuyển, vết thương trên người nàng vừa rồi từ trên núi rơi xuống bắt đầu từ từ khép lại.

"Ngươi ...... Tại sao lại trị thương cho ta?"

Nam Hoan khó hiểu, tuy rằng vẫn còn sợ hãi, nhưng đột nhiên không biết từ đâu lấy ra dũng khí hỏi một câu như vậy.

Nam nhân kia không nói gì, thấp mắt đánh giá Nam Hoan một chút, toàn thân trên dưới đem nàng nhìn thấu.

Những vết thương lớn nhỏ trên người nàng đã lành lại, nhưng băng gạc trắng kia vẫn rách toạc, nhuốm rất nhiều vết máu rải rác. Nhưng dù cho như thế, càng chói mắt hơn vết máu chính là làn da trắng tuyết trơn mềm của nữ nhân, chỉ cần nhìn thoáng qua, làn da nơi y phục rách lộ ra thực tế còn trắng hơn nhiều so với miếng gạc.

Nam nhân nhìn chằm chằm vào phần da thịt mềm mại lộ ra trên bụng dưới của Nan Hoan một lúc lâu, cuối cùng ngoắc ngoắc ngón tay, Nam Hoan buộc phải biến trở lại nguyên hình của một con hồ ly, bay vυ"t lên không trung và bị nam nhân ôm vào trong ngực.

Trên người hắn có một cỗ mùi hương nhàn nhạt, cẩn thận ngửi một chút liền có cảm giác giống như không có gì, cùng với mùi rượu hùng hoàng trừ tà tránh côn trùng nàng ngửi trong rừng cây vừa rồi thật khác biệt, tựa hồ giống là mùi cây linh sam, thanh tịnh dễ ngửi, chỉ là Nam Hoan sợ chết khϊếp, bị hắn ôm trong ngực cũng không dám động đậy, càng không dám thấy nhiều biết rộng.

Nàng có chút không hiểu rõ tên đạo sĩ thúi này đến cùng muốn làm gì.

Chỉ thấy đạo sĩ kia ôm nàng chậm rãi lên núi, trong rừng cây mưa rầm rả rích, hắn không có bung dù, nhưng toàn thân lại khô ráo, không dính chút mưa nào. Chính khí và huyền thuật cách đó không xa căn bản không có tác dụng gì đối với hắn, cho nên hắn đi thẳng đến đó, không có chút bất kỳ ảnh hưởng nào.

Thật là đáng sợ ... Tên nam nhân này thực sự rất đáng sợ.

Thân thể Nam Hoan run rẩy, nàng không hiểu đạo sĩ kia, không thu thập nàng, cũng không có gϊếŧ nàng, hắn ta lại còn tốt bụng chữa lành vết thương cho nàng.

Chẳng lẽ... hắn là muốn coi mình là sủng vật của hắn?

Nàng còn chưa bị người nào thuần hóa, từ nhỏ đã quen sống hoang dã trong rừng cây này, nếu có một ngày thật sự bị người này giữ bên người, chẳng phải sẽ ngạt thở mà chết sao?

“Đạo hữu Giang Dư.”

Ngay khi Nam Hoan đang vắt óc suy nghĩ xem hậu quả của mình đến tột cùng sẽ ra sao thì không biết từ lúc nào, mấy đạo sĩ từ ngọn núi bên cạnh đã xuất hiện trước mặt nàng, hành lễ với nam nhân đang ôm nàng.

"Cảm tạ đạo hữu hôm nay trợ giúp, yêu thú trên núi này cơ bản đều đã bị chúng ta trừ bỏ, hiện tại huynh đệ chúng ta nên trở về bẩm báo với sư phụ, nhân đây tới đây báo cho ngươi biết."

Nam Hoan co quắp trong khuỷu tay của nam nhân, nàng không dám nói lời nào, sợ những đạo sĩ kia phát hiện được bắt nàng về.

May mắn thay, sau khi những người kia cùng nam nhân hàn huyên một hồi liền thực sự rời đi, nàng mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

Nam nhân không đi cùng bọn hắn mà tiếp tục đi lên núi với tiểu hồ ly trong tay.

Không biết đã đi được bao lâu, nhưng cuối cùng họ lại đến khu rừng mà Tiểu Thanh và Nam Hoan ở lúc ban đầu.

Mùi rượu hùng hoàng ở đây càng ngày càng nồng đậm, Nam Hoan chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, rừng cây trong mắt nghiêng trái nghiêng phải, căn bản nhìn không rõ đồ vật.

Nàng trong ngực vùng vẫy một hai lần, cố gắng thoát khỏi vòng ôm của nam nhân, nhưng nàng sớm đã mất hết khí lực.

Hiện tại vừa ngửi thấy mùi rượu, nàng đã choáng thành dạng này rồi, nếu Tiểu Thanh bị nhiễm phải loại rượu đó, sợ là hôm nay nàng ấy phải bỏ mệnh ở đây.

Giang Dư phát giác tiểu hồ ly trong ngực đến chỗ này đặc biệt kích động, cho rằng rượu hùng hoàng hắn vẫy ở chỗ này làm cho nàng không thoải mái, liền duỗi tay áo vung lên. Một cơn gió thổi qua khu rừng, ngay cả cơn mưa từ trên trời cũng đổi hướng trong giây lát, bay về phía xung quanh, bất quá trong chốc lát, khu rừng dường như thay đổi diện mạo, cơn mưa ẩm và sương mù bị thổi đi, cảnh tượng mơ hồ liền trở nên rõ ràng, khu rừng tràn ngập không khí trong lành, mùi hương khiến nàng cảm thấy buồn nôn và khó chịu cũng không còn nữa.

Nam Hoan kinh ngạc mở to hai mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng quên mất mình định làm gì.

“Cảm thấy đỡ hơn chưa?” Nam nhân hỏi.

Chỉ thấy tiểu hồ ly trong lòng hắn không còn nhúc nhích nữa, hắn lại tiếp tục đi về phía trước.

Sau khoảng nửa nén nhang, nam nhân cuối cùng cũng bước ra khỏi khu rừng chướng khí, đi đến một nơi thoáng đãng.

Lưng chừng núi thật sự có một ngôi miếu bỏ hoang đổ nát, vì vậy Giang Dư liền dẫn tiểu hồ ly đến đây nghỉ ngơi.

Nam Hoan đối với nơi này không thể quen thuộc hơn, ngọn núi này vốn là nơi nàng lớn lên, ngôi miếu đổ nát này cũng là nơi nàng và Tiểu Thanh thường trú ẩn, bây giờ nam nhân này lại mang nàng về nhà của mình, nàng không biết nên khóc hay nên cười.

Nam nhân đặt Nam Hoan xuống, ngẫu nhiên nhặt vài thanh củi, chỉ với một ngón tay, một ngọn lửa đã được tạo ra, căn phòng vốn tối tăm vì ngọn lửa mà trở nên sáng sủa hơn.

Nam Hoan hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ, nàng nơm nớp lo sợ biến trở lại thành người, thân thể cúi xuống, trong thanh âm mang theo run rẩy: “Đạo trưởng ... Nếu không hiện tại ngươi vẫn là đem ta luyện hoá đi ..... Ta chỉ là trêu cợt với con người, ta có lỗi, nhưng tu vi của ta thật sự quá nông cạn, ta thực sự không thể giúp ngươi tu hành, ngươi đại từ đại bi trực tiếp siêu độ cho ta, ta cam đoan kiếp sau sẽ đầu thai làm một yêu quái tốt ...”

Bị yên lặng tra tấn lâu như vậy, nàng có chút sợ hãi đối với quá trình chờ chết này, không bằng hiện tại trực tiếp đem kiếm gϊếŧ nàng đi.

“Ai nói ngươi không thể giúp ta tu hành?” Nam nhân nhàn nhạt mở miệng, hắn lúc này đang ngồi dưới đất, giương mắt lên nhìn nữ nhân trước mặt. Hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu pháp thuật căn cơ của nàng, liền biết điểm tu vi pháp thuật của nàng, pháp thuật hắn tu luyện một tháng so với nàng còn mạnh hơn rất nhiều, pháp thuật của tiểu hồ ly này đích thực không giúp được hắn, nhưng là ở địa phương khác .... Nói không chừng ....

Nghe vậy, tiểu hồ ly chớp chớp mắt, tựa hồ không hiểu, lại tựa hồ mang theo chút sợ hãi, nói: "Cái ... Cái gì?"

Nam nhân mở miệng, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: "Cởi y phục ra."