Chương 17: Phá Giới (3)

Nam Hoan lập tức trừng to mắt, một mặt không thể tin nhìn nam nhân đang ngồi dưới mặt đất.

Nàng cho rằng lỗ tai mình có vấn đề nên nghe nhầm lời hắn nói.

"Ngươi ... Ngươi nói cái gì?" Nàng kinh hãi cùng e ngại hỏi lại một lần, vừa hỏi vừa lùi lại một bước, cố gắng xác định vừa rồi lỗ tai nghe được không có vấn đề gì, đồng thời bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn.

Làm sao một đạo sĩ tu hành lại có thể nói những lời thô bỉ hạ lưu như vậy?

Chỉ thấy Giang Dư giương mắt nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Không phải nói muốn giúp ta tu hành sao? Vậy cởi y phục ra đi."

Ngày thường Nam Hoan cùng Tiểu Thanh ở chân núi hay đi ngang qua nhóm tiểu thư sinh đang trò chuyện, chỉ cần nhẹ giọng một chút cũng có thể khiến những thư sinh kia mặt nóng bừng, tim đập liên hồi, nói năng ấp úng, ánh mắt né tránh, giống như muốn tìm cái lỗ chui vào, có thể thấy được bọn hắn xấu hổ đến cỡ nào.

Nhưng nam nhân nói ra lời này, mắt không chớp, sắc mặt không đỏ, thậm chí biểu cảm cũng chưa từng thay đổi, như thể hắn ta là một tiên nhân cao lãnh bay lên trời, thất tình lục dục đều không có.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại có một người như vậy, lại nói ra những lời vô cùng thô tục hạ lưu đó.

"Phi! Đồ đạo sĩ thúi hạ lưu!" Nam Hoan mắng một tiếng, sau đó biến trở về nguyên hình quay người muốn chạy, nhưng mới chạy được mấy bước, thân thể liền bị một cỗ lực lượng không tên kéo lại, xoay một vòng, chẳng mấy chốc, nàng lại bị túm trở về trong ngực nam nhân.

Nàng lập tức òa khóc, thay đổi sự phách lối vừa rồi, vội vàng nói xin lỗi và thừa nhận sai lầm của mình: "Ô ô ô đạo trưởng, ta không phải cố ý mắng ngươi, xin ngươi thả ta ra ... Hoặc là ngươi trực tiếp cho tiểu yêu một chưởng đánh chết đi, trực tiếp cho ta một thống khoái."

Nam nhân vuốt ve bộ lông mượt mà của nàng, ngữ khí thả nhẹ chút: "Đừng sợ, ta chỉ là muốn ngươi giúp ta một chuyện."

"Chuyện gì?"

Bởi vì ôn nhu trấn an, tiểu hồ ly trong ngực ngừng giãy dụa lại, nhưng vẫn là không hiểu.

Có chuyện gì mà cần nàng cởi y phục mới có thể giúp sao?

Chỉ nghe thấy nam nhân trên đỉnh đầu nàng nói: "Ta muốn ngươi giúp ta phá giới."

Nam Hoan: "???"

.......

"Cho nên ... ngươi muốn câu dẫn đạo sĩ kia?" Tiểu Thanh tựa ở trên cành cây, hai đầu lông mày đầy vẻ suy yếu, nếu không phải vừa rồi Nam Hoan chạy đến kịp thời, một mực lắc lắc người nàng, gọi tên của nàng liên tục, nàng sợ là vừa rồi mình sẽ bất tỉnh. Nhưng nghe Hoan Hoan nói đến chuyện này, nàng chỉ cảm thấy kỳ quái: “Tại sao hắn lại muốn ngươi làm như vậy?”

“Hắn nói ta là yêu hồ, yêu hồ có năng lực mê hoặc người, chỉ cần ở đây trong hai ngày, giúp hắn phá giới thành công, hắn sẽ thả ta đi, còn nếu không sẽ thu thập ta." Nam Hoan đỡ Tiểu Thanh dậy, vừa giải thích vừa khập khiễng đi về phía ngôi miếu hoang, "Ta nghĩ hắn là một tên đạo sĩ thú ham nữ sắc, cái gì mà phá giới, chính là hắn tìm cho mình một cái cớ đường hoàng mà thôi, nếu không phải tu vi hắn quá lợi hại, ta thật muốn cắn đứt cổ hắn."

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Đi tìm Thụ gia gia sao?"

"Đi đến miếu, ta đáp ứng với hắn, nhưng hắn phải cứu được các bằng hữu của ta, bây giờ ta đỡ ngươi đi tìm hắn, để hắn giúp ngươi chữa lành vết thương."

"Hắn ... Biết sao?" Tiểu Thanh có chút thấp thỏm.

Trước đó nàng bị đạo sĩ bên ngoài đả thương một lần, lần đó suýt chút nữa phá hư căn cơ, nếu như không phải Thụ gia gia hao phí trăm năm tu luyện trợ giúp nàng miễn cưỡng biến thành người, chỉ sợ nàng sớm đã biến thành cô hồn u quỷ đi lang thang.

Mấy tên đạo sĩ này, bọn hắn sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn nào để tu luyện trường sinh bất tử và luyện chế thuật giả kim, làm sao lại hảo tâm chữa thương cho nàng.

"Phải," Nam Hoan an ủi, "Vết thương vừa rồi từ trên núi lăn xuống của ta đều được hắn chữa lành, hắn đúng là một tên đạo sĩ thúi, nhưng tu vi cường đại cũng là thật, hắn nhất định có thể chữa lành vết thương cho ngươi."

Hai người khập khiễng, cuối cùng cũng đến ngôi miếu hoang.

Giang Dư đang ngồi tĩnh tâm trong miếu, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, mở mắt ra liền thấy tiểu hồ ly cõng một người đang thoi thóp trở về.

"Được rồi, ngươi cứu nàng ấy đi.” Tiểu hồ ly đẩy người đến trước mặt nam nhân.

Giang Dư nhìn qua người kia một chút, chỉ thấy sắc mặt nữ nhân xanh lét, khắp người mọc đầy vảy cùng dị mạch, hắn nhíu mày: "Bán yêu?"

"Làm sao? Ngươi không cứu?" Nam Hoan có chút nóng nảy, "Ngươi đã nói sẽ giúp ta cứu người mà!"

Hắn nói: "Đó là sau khi ngươi để cho ta phá giới, không phải là hiện tại."

"Nếu dông dài Tiểu Thanh sẽ chết mất!" Tiểu hồ ly gấp đến độ muốn khóc lên, lại bắt đầu mắng người: "Đạo sĩ thúi! Tiểu Thanh nàng ấy cũng tính là nửa người a, ngươi còn không mau cứu người? Vậy còn gì là đạo sĩ tu hành thiên hạ a! Ngươi chính là cái sắc bại hoại! Cẩn thận mắt đi! Hiện tại cứu người cũng không được ..."

Giang Dư lại nhìn người kia một chút, thầm nghĩ, hiện tại cũng đã biến thành bộ dáng quỷ dị rồi, làm sao còn được tính là người.

Bất quá hắn vẫn cử động các ngón tay, truyền một phần chân khí của mình cho bán yêu.

"Tính mạng của nàng ta hiện tại khó có thể cứu được, chỉ là dù sao nàng ta cũng là yêu xà, bị rượu hùng hoàng đả thương, chỉ có thể dựa vào bản thể cơ năng chậm rãi khôi phục, còn lại ta cũng không giúp được."

Khí sắc trên mặt Tiểu Thanh có chút cải thiện, một số vảy trên thân cũng bị ép xuống, Nam Hoan rốt cuộc cũng cảm thấy yên lòng, thở dài một hơi.

Nhưng giọng nói của nam nhân lại vang lên bên tai nàng: "Ta đã giúp ngươi cứu chữa nàng ta, bây giờ ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình có phải không?"

Niềm vui của Nam Hoan lộp bộp rơi xuống, nàng run run rẩy rẩy quay đầu nhìn nam nhân, lại nhìn Tiểu Thanh bên cạnh một chút, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm, "Được."

Giang Dư vung tay áo, Tiểu Thanh liền biến mất, Nam Hoan nhất thời khủng hoảng tức giận, nghĩ rằng đạo sĩ thúi này đã thu thập Tiểu Thanh, lại muốn mắng hắn một lần nữa, liền nghe thấy nam nhân nói : “Ta đưa nàng ta vào núi trị thương, hiện tại nàng ta không thích hợp ở chỗ này.”

Tiểu hồ ly kịp phản ứng, sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn nam nhân, cuối cùng thấp giọng nói: “Ta, ta phải câu dẫn ngươi như thế nào a?"

Giang Dư không có trả lời, ngược lại nhắm mắt lại, bắt đầu trầm tư, chỉ nói: "Vào giờ này ngày mốt, nếu như ngươi không thể để cho ta phá giới, ta sẽ thu thập ngươi."

Rõ ràng là muốn chính nàng nghĩ biện pháp, Nam Hoan cắn răng, nghĩ thầm không thèm đếm xỉa, dù sao y phục trên người nàng cũng rách rưới, không mặc cũng không sao, hơn nữa tên đạo sĩ thúi này tướng mạo tuấn mỹ, so với những nam tử dưới chân núi kia thì tốt hơn nhiều, nếu đã như vậy thì cứ dùng thủ đoạn câu dẫn thông thường lên người hắn là được.

Nữ nhân cởi bỏ toàn bộ y phục rách nát trên người, không còn mảnh vải che thân nhưng nàng vẫn còn xấu hổ hoảng hốt, đây là lần đầu tiên nàng lột sạch y phục đứng trước mặt một nam nhân, cũng may nam nhân trước mặt nàng đang nhắm mắt thiền định, không nhìn nàng.

Nam Hoan lại cảm thấy có gì đó không đúng, nàng tiến lên hai bước, oán trách trước mặt Giang Dư: "Ngươi nhắm mắt lại thì làm sao biết ta đang làm gì a?"

Nghe vậy, Giang Dư mở mắt ra, thứ hắn nhìn thấy là một thân thể mềm mại của nữ nhân, hắn lường trước quả nhiên không sai, làn da của tiểu hồ ly này kiều nộn xinh đẹp, trắng nõn đến mức phát sáng, dùng để câu dẫn người không thể thích hợp hơn. Nhưng có một số điều hắn không ngờ tới, tỷ như cặρ √υ" ngạo nghễ ưỡn lên ở trên ngực của nữ nhân, nhũ châu đỏ tươi run rẩy trên hai bầu nhũ trắng nõn non mềm khẽ run lên, giống như nàng đang trong thời kỳ khẩn trương, nhận một điểm kí©h thí©ɧ liền muốn run rẩy nửa ngày.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ ngực của nữ nhân, hắn cũng không có cảm giác gì khác thường, cũng không có cảm giác khó chịu, chỉ là cảm thấy hai bầu ngực run rẩy kia đặc biệt hợp với tiểu hồ ly này.

“Ngay cả khi nhắm mắt lại, ta vẫn có thể biết ngươi đang làm gì.” Hắn nói, “Ngồi vào trong ngực ta.”