Chương 2.1: Ôn Ái (2)

Thực lòng mà nói, trong một lớp đại học, không ai sẽ biết hết tất cả những người trong lớp, Nam Hoan học bốn năm đại học, gần như sắp tốt nghiệp tới nơi rồi mà cô ấy vẫn chưa thể biết hết tất cả học sinh trong lớp, tuy nhiên cô tuyệt đối không thể không biết đến Giang Dư.

Bởi vì cô và Kiều Tiểu Mễ thuê nhà bên ngoài, khi cô vừa mới bắt đầu sống ở ngoài, điểm danh trước khi vào tiết học đầu tiên sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, thậm chí cô phải vội vàng chạy vào lớp học, đôi khi cô sẽ đến muộn. Cô rất sợ hãi khi Giang Dư đưa ra ánh mắt đầy đe dọa đó, như thể người này sẽ ăn thịt cô trong giây tiếp theo.

Giờ phút này, người trước mặt có dung mạo y hệt Giang Dư, nhưng biểu hiện trên mặt lại khác, bình thường ánh mắt của hội trưởng Giang đều như nước như băng không có một chút sóng, ăn nói có ý tứ, quản lý lớp học ngay ngắn trật tự, bây giờ người đàn ông đang đứng trước mặt cô với ánh mắt đầy ẩn tình, dường như mang theo một ngọn lửa bị đè nén.

Vào lúc này, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt rực lửa.

Anh ấy ... dường như không nhận ra cô.

Bất quá cũng là, mỗi ngày hội học sinh có nhiều chuyện như vậy, không có khả năng biết hết tất cả các bạn học trong lớp, lại thêm việc trong lớp cô cũng không phải là người quá nổi bật, trừ phi giáo viên gọi tên để trả lời câu hỏi, căn bản cô sẽ trầm mặc, trong lớp không nói câu nào, sống như một người vô hình.

Nhưng Nam Hoan vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, cô sợ người trước mặt một giây sau sẽ nói: “Em đến muộn, trừ hai điểm.”

Đối với cô, nỗi sợ bị anh trừ hai điểm đã khắc thật sâu vào bên trong.

Cũng may, Giang Dư cũng không có nói lời này, anh đem Nam Hoan ngồi ở bên giường, một mực nắm lấy vai cô không buông. Sau khi hai người ngồi ở trên giường, Giang Dư đột nhiên đè Nam Hoan xuống giường, thân thể nam tính cường tráng dính vào người cô, không nặng nhưng bóng ma đè xuống, Nam Hoan không thể giải thích được nỗi sợ hãi này.

"Hội…” Ngay khi giọng nói khàn khàn vừa nói ra khỏi miệng, Nam Hoan lập tức nhận ra không đúng, sửa lại xưng hô: "Dư ... Dư ca.”

Lúc mới đầu ôn ái, bọn họ chỉ gọi nhau bằng tên. Khi Nam Hoan nhìn thấy từ "Dư", trong tiềm thức cô cũng nghĩ đến hội trưởng Giang Dư, nhưng nghĩ lại chỉ có một chữ mà thôi, trên thế giới này có bao nhiêu người có cái tên giống nhau, huống chi chỉ một chữ này.

Cô cũng không đem người đàn ông này có liên quan đến hội trưởng Giang. Dù sao thì hai người rất khác nhau. Một người thì trầm mặc ít nói trong lớp, còn người kia thì nói những tao ngữ liên tục trên điện thoại di động, chưa kể, bọn họ còn bí mật gọi điện ân ái trong đêm nhiều lần, Nam Hoan đã nghe thấy than âm của anh, trầm thấp khàn khàn hơn nhiều so với thanh âm của Giang Dư ... Làm sao lại có thể chứ?

Khi Nam Hoan vẫn đang ngây người, Giang Dư nắm chặt tay hướng xuống phía dưới mình tìm kiếm, sau đó ghé vào tai Nam Hoan thì thào nói: “Hoan Hoan, em có cảm nhận được không?”

Cách một lớp quần, Nam Hoan có thể cảm nhận được sự nóng bỏng nơi đó của anh. Quá chân thực. Đây là cảm giác hoàn toàn khác với Ôn Ái. Tác động thị giác trước đây đã nâng lên thành tác động giác quan. Cô vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp với điều đó, không có chút nào đoán trước được, cô bị chỗ kia làm bỏng liền rụt tay lại, vẫn là Giang Dư một mực nắm chặt tay cô không cho trốn thoát.

"Hoan Hoan, anh đã đợi em rất lâu rồi.” Giang Dư đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ nhàng cắn cánh môi Nam Hoan, một tay khác thuận theo bắp chân của cô gái kéo váy từng chút từng chút một xuống. Bàn tay của người đàn ông dường như có ma lực, giữa các ngón tay mang ngọn lửa nóng bỏng, thiêu đốt khiến cô gái không nhịn được rêи ɾỉ, cô còn chưa kêu ra khỏi miệng thì đã bị người đàn ông chặn miệng lại.

Khi cô định thần lại, Nam Hoan mới phát hiện ngón tay của người đàn ông đã xâm nhập đến bẹn đùi, trên bụng đã chất đống váy thừa, mắt thấy nơi kia sắp hoàn toàn lộ ra trước mắt người đàn ông dưới ánh sáng rực rỡ, trong tiềm thức cô muốn kẹp chặt hai chân, nhưng dường như bàn tay càng kẹp thì càng dễ thâm nhập hơn, động tác như vậy cũng không thể ngăn cản được người đàn ông xâm nhập.

Ngón tay của Giang Dư tiến về phía trước, dọc theo làn da trơn trượt, khi chạm vào một dải vải mỏng, anh cảm thấy có chút vui mừng, trực tiếp vén hết váy lên, lúc này bộ phận kín đáo của người phụ nữ trực tiếp lộ ra ngoài trần trụi dưới cái nhìn chòng chọc của người đàn ông.