Chương 3.1: Ôn Ái (3)

"Hô ... hô ..."

Nam Hoan thở phì phò nằm ở trên giường, cô không thể tin được, Giang Dư chỉ dùng vài ngón tay đã có thể khiến cô thét lên liên hồi, cô gái nhỏ lại một lần nữa đạt cao trào.

Phải biết rằng, bình thường khi hai người nói chuyện điện thoại, Nam Hoan dựa theo sự chỉ dẫn của Giang Dư mà tự an ủi đều không nhất định có cảm giác cao trào nhanh như vậy, cũng không ngoại trừ việc ngón tay của cô ngắn, không thể tiến vào chỗ sâu nhất của hoa huyệt, mỗi lần chỉ có thể câu lên một chút xíu hứng thú, không thể đi lên cũng sượng mặt, số lần đạt cao trào có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng bây giờ, người đàn ông đó chỉ cần dùng vài ngón tay đã làm cho cô thành dạng như thế này, nếu đợi dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh tiến vào, chỉ sợ cô sẽ chết trên giường.

Giang Dư lấy tay từ giữa chân cô gái ra, đưa ra một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ trong vắt óng ánh, "Hoan Hoan, dâʍ ɖị©ɧ của em hình như nhiều hơn người thường ..."

Vừa nói, bàn tay của người đàn ông vừa nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt của cô gái, chất lỏng trong suốt như pha lê dung hòa vào miệng của cô. Giang Dư ngồi bên cạnh giường và chiêm ngưỡng vẻ mặt quyến rũ của người phụ nữ.

Nam Hoan vừa mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt hung hăng nóng bỏng mang tính xâm lược của Giang Dư, trong lòng có chút sợ hãi, bình thường anh thường xụ mặt công bố nhiệm vụ trước lớp học, biểu lộ trên khuôn mặt lúc ấy so với bây giờ hoàn toàn khác biệt nhưng cô vẫn có chút sợ hãi.

Giang Dư lại hôn lên môi Nam Hoan, nuốt lấy dịch thể từ trong miệng người phụ nữ, sau đó khàn giọng nói: "Hoan Hoan, cởi váy ra đi, cho anh được đυ. em, không phải em đang nghĩ tới dươиɠ ѵậŧ lớn của anh sao? Hửm?"

Nam Hoan thật sự không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, anh ... anh thật sự là hội trưởng sao?

Giọng nói này giống hệt người khàn khàn nói chuyện điện thoại với cô, nhưng khuôn mặt này cũng giống như vị ban trưởng lầm lì ít nói giải quyết việc trong lớp, cái này ... thế giới này còn có ai có được cái tính cách như vậy ngoài người này không?

Hay là ... Giang Dư vốn như thế này, chỉ là bình thường Nam Hoan bị vẻ ngoài lạnh lùng của anh đánh lừa?

Nhìn thấy người phụ nữ nhắm chặt hai mắt không nhúc nhích, Giang Dư cho rằng cô thẹn thùng nên anh cởϊ áσ và quần tây của mình ra trước, sau đó ôm eo nhấc người phụ nữ lên, tách hai chân ra, dạng chân ngồi trên đùi mình.

“A!” Nam Hoan nhất thời không để ý, bị người nâng lên liền giữ chặt vai anh không buông, còn tưởng rằng anh sắp ném mình xuống giường, ngồi co ro núp vào trong vòng tay anh, nhưng động tác này càng làm cho khoảng cách giữa hai người gần hơn, Nam Hoan có thể cảm giác được có một cây gậy cực nóng ấn vào lỗ hoa bên dưới mình, vừa vặn đối mặt với miệng huyệt.

Chiếc quần chữ T theo cử động mà bị kéo sang một bên, nó hơi siết lại, làm tám lý của người phụ nữ ngứa ngáy.

Bởi vì đã bị Giang Dư dùng tay làm qua một lần, nơi đó vốn đã tràn ra không ít nước, Nam Hoan không dám tùy tiện di chuyển vì sợ rằng anh cứ như vậy mà đâm vào.

Giang Dư đối với việc cởϊ qυầи áo con gái không phải đặc biệt thuần thục, đặc biệt là chiếc váy bó sát mà Nam Hoan đang mặc, sau khi mò mẫm hồi lâu, anh nhận ra có một chiếc dây kéo kín đáo quanh eo, anh nắm rồi kéo khóa xuống trong một thời gian dài, không có chút động tĩnh.

Nương theo chuyển động của hai tay, hạ thể của người đàn ông cũng đang từng chút chuyển động, mỗi lần Giang Dư dùng hết sức kéo khóa váy ra, bởi vì phạm vi cử động dưới thân, dươиɠ ѵậŧ to thẳng của anh sẽ vô thức động đậy. hướng về phía trước mà đẩy đẩy một chút, đâm vào trong miệng huyệt cô gái, cửa huyệt không chịu được kí©h thí©ɧ, một ngụm nước khác bất ngờ phun ra.

Khuôn mặt Nam Hoan đột nhiên đỏ lên, cô có chút xấu hổ, cúi đầu, thì thào nói: "Em ... Em tới rồi ..."

Giang Dư đưa tay xuống phía dưới khóa kéo, "Được, vậy thì anh sẽ hỗ trợ em."

Trong suốt thời gian ấy, cô không dám ngẩng đầu nhìn mặt Giang Dư, cho nên cô không biết rằng khi cúi đầu tháo khóa kéo chiếc váy trên người cô gái, trên khóe miệng của người đàn ông lộ ra một nụ cười đắc ý.

Có vẻ như dây kéo bị Giang Dư kéo hơi gấp, lúc đầu Nam Hoan không kéo được, nhưng cuối cùng, cô đã điều chỉnh một số hướng và dùng sức để cởi nó ra, nhưng cũng nhờ quán tính, cô vô thức nghiêng về một phía. May mắn nhờ có tay đang đặt ở trên eo của Giang Dư mà cô mới không ngã xuống, nhưng chính vì có chỗ dựa mà thân thể Nam Hoan mới không nghiêng về một bên, mà là ... Hướng ngồi xuống ...

Đến khi mở khóa kéo, cửa huyệt của cô đã đè lên đầu nấm của dươиɠ ѵậŧ, thậm chí một nửa cái đầu nấm đã bị nước nhờn trơn trượt mà chui tọt vào.

......

Nam Huân muốn lấy tay che mặt trốn khỏi nơi này, nhưng người đàn ông trên đầu đã giúp cô cởi váy, nói: "Hoan Hoan, em đói khát quá sao? Xem ra vừa rồi ngón tay của anh không thể thỏa mãn em, nhưng đừng lo, một hồi nữa nhất định sẽ thao đến khi em hài lòng."

Nam Huân:" ...... "

"Uống thuốc chưa? "