Chương 1:

Đêm mưa.

Trong nhà máy ẩm ướt âm u.

Mùi khói trộn lẫn với mùi bùn đất mục nát.

“Tay nào chạm vào cô ấy?"

Người đàn ông bị đạp ngã xuống bùn với tư thế cực kỳ thê thảm, cả người hắn phát run, toàn thân đau nhức nói không ra lời, tay phải còn bị người đàn ông cao lớn đối diện túm lấy, một chút ý muốn phản kháng cũng không dám có.

Người đàn ông cao một mét tám ba mặc áo sơ mi và quần tây đen, tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ ra đường cong cánh tay rắn rỏi, trên giày da màu đen dính vết bẩn, đang giẫm trên lưng người nằm bò trên mặt đất.

Không đợi đối phương có phản ứng gì, người đàn ông đã lạnh lùng trực tiếp phế bỏ tay phải của hắn, tiếng thét chói tai khàn cả giọng khiến cho người ta phiền lòng, người phụ nữ đứng ở phía sau bị mấy tên bảo tiêu áo đen vây quanh gắt gao, rốt cuộc cũng có chút không khống chế được mà cất tiếng gọi.

“Tống Duật Chi, tôi muốn về nhà.”

Người đàn ông nhanh chóng ném người trong tay ra, động tác vô tình như bỏ đi thứ rác rưởi, anh bỏ lại ánh mắt ẩn ý cho người bên cạnh, sau đó sải bước đi về phía người phụ nữ, bình tĩnh nhìn Sở Dật Hân, vươn tay trái sạch sẽ ra.

“Đi thôi, về nhà.”

Ghế sau yên tĩnh.

Tống Duật Chi nắm chặt tay Sở Dật Hân.

Như thế là không đúng quy tắc.

Nhưng không có ai dám ý kiến.

Tài xế thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, đại ca đêm nay thật sự khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Cả bầu không khí kỳ dị giữa đại ca và đại tiểu thư…

Đại ca bắt được đại tiểu thư khi nào vậy?

Xe chạy vào khu biệt thự giữa sườn núi, vừa mới dừng hẳn, mấy tên đàn em ngồi phía trước nhanh chóng xuống xe chạy trốn, canh giữ ở trước cửa xe.

Một nam một nữ ngồi phía sau sừng sững bất động.

“Buông tay.”

Lòng bàn tay người đàn ông nóng bỏng, Sở Dật Hân muốn rút ra lại bị anh siết chặt.

Ánh mắt nóng bỏng của đối phương gần như muốn nuốt chửng cô, cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, trước cửa sổ cách đó không xa mơ hồ có thể thấy được bóng lưng quen thuộc.

Giọng nói nhàn nhạt của cô mang theo sự trào phúng.

"Thế nào, anh định cứ nắm như vậy đến trước mặt cha tôi?"

Bốn bề im lặng.

Sự trói buộc trên mu bàn tay rời đi, Tống Duật Chi xuống xe, Sở Dật Hân nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay, hơi thất thần.

Người đàn ông đứng trước xe mở cửa, giọng nói khàn khàn truyền đến.

“Tiểu thư, về đến nhà rồi.”