Chương 2.1:

Sở Dật Hân xuống xe đi vào cửa lớn, một đám người đàn ông áo đen phía sau giờ chỉ còn lại Tống Duật Chi đi theo cô. Anh vai rộng eo hẹp, toàn thân lộ ra khí tức hormone dã tính, cổ áo nới lỏng mấy cái cúc, mơ hồ lộ ra l*иg ngực rắn chắc cùng xương quai xanh sắc nét.

Giống như một con báo săn, bám sát con mồi của mình.

Đi vào phòng khách, Sở Dật Hân mới phát hiện người mà khi nãy cô ở bên ngoài không có nhìn thấy.

Người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đứng dậy từ sô pha, bước tới trước mặt Sở Dật Hân, nắm tay cô nâng niu trong lòng bàn tay, vẻ mặt vui mừng.

“May là em không sao, anh thật sự rất lo lắng cho em đó Hân Hân.”

Người đàn ông trước mắt.

Là vị hôn phu của cô.

Cô không dấu vết rút tay về, Sở Dật Hân giương mắt nhìn cha đang đứng đưa lưng về phía phòng khách, ông mặc một thân âu phục màu đen, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ.

“Cha ạ.”

Cha Sở xoay người, kiểm tra trên dưới một lần, tầm mắt rơi xuống người phía sau cô.

Ánh mắt người đàn ông sắc lạnh.

“Lúc Hân Hân biến mất, cậu ở đâu?”

Tống Duật Chi cúi đầu, tấm lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn xuống mắt cá chân trắng nõn của Sở Dật Hân.

“Thuộc hạ thất trách…”

“Là con cố ý bỏ lại anh ta.”

Tống Duật Chi không nghĩ tới Sở Dật Hân sẽ ra mặt nói chuyện.

Kiềm chế xúc động muốn ngẩng đầu, không đợi anh mở miệng, đã nghe thấy Sở Dật Hân tiếp tục nói.

“Con muốn ở một mình nên đã bỏ lại anh ta khi anh ta đang ở quán bar."

Cha Sở không truy cứu nữa, chỉ liếc mắt nhìn Tống Duật Chi.

“Gần đây tình huống đặc biệt, đi theo em một tấc cũng không rời anh mới yên tâm, vấn đề an toàn, không thể tùy hứng.”

Vị hôn phu lúc này nhảy ra hòa giải, ôm vai Sở Dật Hân, vỗ vỗ ngực, "Yên tâm đi cha vợ, sau khi Hân Hân gả tới đây, con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy.”

Vẻ mặt cha Sở nhìn qua tốt hơn vài phần, nhìn sắc trời bên ngoài, ông lập tức mời anh ta ở lại.

“Đã khuya rồi, đêm nay ngủ ở nhà chúng ta đi, tôi cho người thu dọn một gian phòng khách.”

Vị hôn phu mừng rỡ, cúi đầu nhìn Sở Dật Hân, nhưng vị hôn thê của anh ta thì cúi đầu, tóc dài che nửa khuôn mặt, anh ta nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, cố ý tỏ vẻ khó xử.

Cái này...

“Sau này đều là người một nhà, khách khí cái gì, cứ quyết định như vậy.”

Cha Sở nói một không nói hai, phảng phất nếu như anh ta còn tiếp tục cự tuyệt thì thật sự không coi mặt mũi của người cha vợ như ông ra gì, vì thế thuận lý thành chương, vị hôn phu đành ở lại.

Toàn bộ quá trình Sở Dật Hân không nói gì, chỉ cảm thấy tầm mắt sau lưng vô cùng lo lắng, bàn tay vị hôn phu khoác lên vai cô cũng nóng bỏng làm cho cô muốn chạy trốn.

“Con mệt rồi cha, con lên trước nghỉ ngơi.”

Nhìn kỹ, trên mặt cô còn có một ít vết bẩn, trên đầu gối trần trụi cũng có chút trầy da, cô gái nhỏ vừa bị bắt cóc, vậy mà từ khi vào nhà đến bây giờ thậm chí không có được một câu quan tâm.

Đi từ giữa ba người đàn ông thoát ra, cô mới vừa bước lên một bậc thang, chợt nghe được cha Sở nói với Tống Duật Chi vẫn luôn im lặng không lên tiếng.

“Cậu cũng lưu lại đi, phòng của cậu vẫn luôn được người ta quét dọn.”

Cứ như vậy, vị hôn phu ngược lại mới giống như người ngoài.

Tống Duật Chi nghe được tiếng bước chân đột nhiên trở nên nhanh chóng, anh nhẹ nhàng gật đầu, lại giương mắt nhìn về phía cầu thang, trên đó đã sớm không còn bóng người.