Chương 4:

Đầu lưỡi nhẹ nhàng áp tới, khiến dịch mật dính dính cọ lên mũi.

Ướt muốn chết…

Những hạt nhỏ trên mặt lưỡi cọ xát vào chỗ mềm mại của người phụ nữ, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từng đợt từng đợt đánh úp tới cô gái còn chưa tỉnh táo, cảm giác thực tế trong mộng càng ngày càng mãnh liệt, chân của cô giống như bị người ta tách ra.

“Tống Duật Chi... Không cần…”

Một tiếng nói mê cắt đứt động tác của người đàn ông.

Dừng một chút, anh ôm lấy đôi chân mảnh khảnh, giương mắt nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt nhíu mày.

Tống Duật Chi đỡ dươиɠ ѵậŧ của mình, côn ŧᏂịŧ đã thô trướng tựa như cánh tay trẻ con, phía trước tiết ra chất lỏng, hòa cùng với dâʍ ɖị©ɧ của người phụ nữ nhầy nhụa cùng một chỗ, đè ở trên hai mép âʍ ɦộ no đủ ma sát hai cái.

Anh cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận để trấn an, dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả dáng môi của cô, bàn tay to bao trọn bầu vυ", đè ép nụ anh đào trên đỉnh.

Đã làm đủ màn dạo đầu rồi.

Qυყ đầυ đặt ngay tiểu huyệt, vừa lơ đãng lại tinh tế chọc chọc, rốt cuộc khi hoa huyệt đã mềm nhũn thèm khát, người đàn ông nắm lấy thân gậy, chậm rãi chen vào bên trong.

Chặt quá.

Cái miệng nhỏ nhắn vừa mới ăn được một miếng, toàn bộ thịt mềm bên trong đều đang siết lại, muốn đẩy côn ŧᏂịŧ xa lạ ra ngoài.

Người phụ nữ trở nên bất an, ngón chân nhỏ nhắn đã cuộn tròn cùng một chỗ, người đàn ông trong mộng căn bản không nghe lời cô ngăn cản.

Người đàn ông thử lần thứ hai, anh lấy tay tách thịt huyệt ra, hai mảnh thịt sò đáng thương bị kéo qua một bên, tiểu huyệt hoàn chỉnh lộ ra, nhìn qua nhỏ đến đáng thương.

Lại một lần nữa đặt côn ŧᏂịŧ llên miệng huyệt, người đàn ông liếʍ hàm răng, dùng sức chen vào.

“A!”

Sự kí©h thí©ɧ kép trong giấc mơ và ngoài giấc mơ khiến người thiếu nữ đạt cực khoái nho nhỏ, sự mơ hồ trong mộng và các giác quan thực tế khiến cô cảm giác sợ hãi.

Bỗng dưng cô mở mắt ra.

Trước mắt cô là Tống Duật Chi đang quỳ xuống, hai tay cầm lấy chân của cô, phía trên cơ bắp to lớn hữu lực toát ra lớp mồ hôi mỏng, thắt lưng đẩy về phía trước, hạ thể của cô bị xâm phạm, sưng tấy đau đớn kí©h thí©ɧ đại não.

Ba!

Sở Dật Hân xấu hổ vung một cái tát.

Tuy rằng đối với Tống Duật Chi mà nói, cường độ này không thể nghi ngờ chỉ là ngón võ mèo cào.

Cao trào nho nhỏ khiến huyệt đạo tự động co giật, cô thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh cương cứng nhảy lên trên thân trụ tráng kiện kia.

“Cút ra ngoài.”

Giọng nói khàn khàn, Sở Dật Hân không muốn tái diễn lịch sử đêm đó.