Chương 9

Trong cung chẳng có chuyện gì giấu được kín bưng.

Hoàng Đế đưa về một nam tử có diện mạo giống mình đến bảy phần.

Vô cùng có khả năng là Thái Tử thật sự.

Chuyện này ngay cả cha và ca ca ta cũng đã biết.

Triệu Nhan Tuyết chắc chắn Tiêu Lâm mới là Thái Tử thật sự.

Nàng muốn trèo lên cây đại thụ Tiêu Lâm, rất có ý đạp ta xuống.

Không chỉ không hành lễ mà còn vênh váo đắc ý nhìn ta.

Trong ánh mắt lộ ra vẻ khıêυ khí©h không chút che giấu.

Vân Hương kéo kéo tay áo ta, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người này có phải bị đi.ê.n không vậy?”

Ta cười lên tiếng: “Nhìn dáng vẻ có lẽ đúng là đ.i.ê.n rồi, làm cho nàng ta tỉnh táo lại đi.”

Vừa dứt lời, ánh mắt ta trở nên sắc bén: “Triệu cô nương mạo phạm bổn cung, vả miệng, vả đến bao giờ nàng ta biết thân phận của mình mới thôi.”

Triệu Nhan Tuyết hét lớn: “Các ngươi dám! Duệ ca ca mới là Thái Tử thật sự! Phu quân của ngươi chỉ là thứ hàng giả! Ta về sau chính là Thái Tử Phi! Ai dám đυ.ng đến ta, ta sẽ bảo Duệ ca ca lột da rút gân các ngươi!”

Đời trước nàng ta cũng cuồng vọng như vậy.

Khi đó Tiêu Lâm đã là Thái Tử, muôn vàn che chở nàng ta.

Nhưng hiện tại, Tiêu Lâm có phải Thái Tử thật không còn phải chờ xem xét.

Vậy mà nàng ta đã dám kêu gào, quả thực là ng.u ngốc vụng về.

Những cung nữ đi theo Triệu Nhan Tuyệt sôi nổi tiến lên đè nàng ta xuống.

Tiếng tát chan chát vang lên khắp các hành lang trong cung.

Ta gọi Vân Hương mang ghế tới, pha trà, ngồi một bên nhìn Triệu Nhan Tuyết bị đánh.

Tình cảnh này, ta với Vân Hương cực kỳ giống một đôi chủ tớ ác độc đang bắt nạt Triệu Nhan Tuyết.

Nhưng nàng ta cũng không biết đời trước nàng ta xuống tay với ta và Vân Hương, còn ác độc hơn nhiều.

Rất nhanh, hai má Triệu Nhan Tuyết đã sưng đỏ, khóe miệng tràn ra tơ máu.

Khuôn mặt cũng thanh tú giờ đã bị đánh cho thảm không nỡ nhìn.

Tiêu Lâm nhận được tin vội vàng chạy tới.

Phía sau còn có Hoàng Đế cùng Tiêu Cảnh Lan.

Tiêu Cảnh Lan mặc một thân mãng bào, tóc búi cao đeo ngọc quan, nhìn dáng vẻ hẳn là vừa hạ triều.

Triệu Nhan Tuyết thấy Tiêu Lâm tựa như thấy cứu tinh, khóc lóc bò đến bên chân hắn: “Duệ ca ca, cứu muội, cứu Tuyết Nhi.”

Hai mắt nàng ta lấp lánh nước, nâng gương mặt xanh xanh tím tím lên cho Tiêu Lâm xem:

“Tuyết Nhi không biết chọc giận Thái Tử Phi chỗ nào mà nàng lại đối xử với Tuyết Nhi như vậy? Tuyết Nhi đau quá.”

Ta nheo mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười, vừa rồi nàng ta không có nói như vậy nha.

Đau không? Những gì trước đây ta từng chịu, Vân Hương từng chịu, còn đau đớn hơn ngàn lần vạn lần.

“Triệu cô nương giờ biết ta là Thái Tử Phi rồi à?”

Ta hành lễ với Hoàng Đế, đứng dậy lặng lẽ cho Tiêu Cảnh Lan một ánh mắt yên tâm.

Sau đó ta đẩy Vân Hương ra, quỳ sụp xuống trước mặt Hoàng Đế:

“Bệ hạ, Triệu cô nương nói Thẩm đại nhân mới là Thái Tử thật, nàng là Thái Tử Phi tương lai. Nàng nói thần thϊếp… thần thϊếp chẳng là cái thá gì.”

Vừa nói ta vừa âm thầm tự nhéo đùi mình, loáng cái nước mắt đã chảy ra.

Thoạt nhìn so với Triệu Nhan Tuyết vừa ăn đòn còn đáng thương hơn vài phần.

“Thần thϊếp quá tức giận, nàng nói thần thϊếp thế nào cũng được, nhưng nàng nói vậy chẳng phải là đang nghi ngờ bệ hạ sao? Bệ hạ anh minh thần võ làm gì cũng có quyết định riêng, ai được phép gièm pha bên ngoài? Vậy nên thần thϊếp mới giáo huấn nàng.”

Triệu Nhan Tuyết choáng váng trước những lời nói như mây trôi nước chảy của ta.

Đôi mắt trừng lớn: “Ngươi nói bừa gì vậy?”

“Làm càn!”

Ánh mắt sắc bén của Hoàng Đế đảo qua đảo lại giữa ta và Triệu Nhan Tuyết, cuối cùng dừng lại trên người Triệu Nhan Tuyết.

Hoàng Đế phất tay áo, nổi giận nói: “Đây là hoàng cung, không phải nơi kẻ nào cũng có thể tùy tiện giương oai! Tɧẩʍ ɖυệ, quản cho tốt người của ngươi! Nếu có lần sau trẫm chắc chắn sẽ nghiêm trị! Nguyên Tịch là Thái Tử Phi trẫm tự mình tuyển định, trẫm không muốn nghe kẻ nào nghi ngờ quyết định của trẫm.”

Hiện giờ Tiêu Lâm còn chưa phải là Thái Tử.

Hành vi lần này của Triệu Nhan Tuyết chẳng khác gì châm lửa đốt hắn.

Hắn không dám cãi câu nào, kéo Triệu Nhan Tuyết đi.

Triệu Nhan Tuyết không thuận theo, còn khóc nháo.

Tiêu Lâm bị nàng ta làm ồn, phiền phức, liền đánh ngất nàng ta, khiêng đi.

Lúc gần đi còn ý vị thâm trường liếc ta một cái.

Trên đường về Đông Cung, Tiêu Cảnh Lan nhìn ta chằm chằm.

Ta nhớ tới vừa rồi khi ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế, chàng theo bản năng vươn tay ra định đỡ ta.

Sau đó nhận thấy không ổn nên đành lặng lẽ rút tay về.

Hình ảnh đó thật thú vị.

Ta sờ sờ mặt mình, cười hỏi Tiêu Cảnh Lan: “Trên mặt ta dính gì à?”

Tiêu Cảnh Lan lắc đầu: “Không, chỉ là cảm thấy hôm nay Man Man cười càng xinh đẹp hơn, ta rất thích.”

Ta đỏ mặt, mắng hắn không đứng đắn.

Kết quả là sau khi trở về, hắn liền lôi kéo ta làm chuyện còn không đứng đắn hơn.

Bữa tối cũng chưa ăn.