Chương 1: Cầu cứu

Trong thành Linh Châu đã mưa liên tục ba ngày, mà từ khi Tiền gia xảy ra chuyện đến bây giờ Giang Lăng Ca đã tìm đến tất cả các quan lại quyền quý trong thành, nhưng những kẻ này, hoặc là không chịu ra mặt giúp đỡ, hoặc là kiêng kỵ thế lực đang giam giữ trượng phu nàng.

Hơn nửa tháng nay, lão thái thái trong nhà không quan tâm, hai đứa con trai thứ thì còn nhỏ tuổi, nàng đã đi đến phủ thành Linh Châu phải hơn mười lần, nhưng chẳng hề có chút tác dụng nào. Hiện giờ, tin tức truyền về báo rằng tình trạng của phu quân nàng bên kia càng lúc càng xấu, nàng đành phải đến phủ Tổng đốc xin giúp đỡ. Thế nhưng, rõ ràng bốn ngày trước, Tổng đốc Giang Ninh đã trở về phủ nhưng nàng đợi ròng rã ba ngày vẫn không thấy người, giờ khắc này, mỹ phụ nhân đứng trong cơn mưa gần như tuyệt vọng, chỉ không ngừng mím moi, nhìn cánh cửa lớn đang đóng chặt kia.

Lúc này, một bên cửa hông bỗng nhiên mở, chỉ thấy bên trong có một nam tử - trông dáng vẻ có lẽ là quản gia - bung dù đi tới, thâm ý nói: "Tiền phu nhân, ngài về đi, Tổng đốc đại nhân không tiện gặp khách, sắc trời lúc này lại không tốt..."

Tuy rằng họ Từ Tổng đốc kia không muốn gặp mình nhưng quản sự này cũng không tệ lắm, vẫn luôn ôn hòa khuyên nàng trở về, có điều mỹ phụ nhân lại chỉ không ngừng lắc đầu: "Đại thúc, xin ngài hãy giúp ta... Ta..."

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc phủ Tổng đốc mở cửa, nhưng lại đợi được kết quả như thế, mỹ phụ nhân nóng vội đến mức cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ biết không ngừng cầu xin, Lúc này, trong phủ lại có một nương tử quản sự trang phục vô cùng sang trọng bước ra, nương tử kia chỉ bung ô giấy dầu khoan thai bước đến, đánh giá Giang Lăng Ca từ đầu đến chân một phen mới ôn hòa nói: "Tiền phu nhân, Tổng đốc đại nhân cho mời."

Lúc đầu, khi nghe thấy lời kia của quản gia, Giang Lăng Ca gần như đã tuyệt vọng nhưng không ngờ bây giờ Từ tổng đốc kia lại chịu gặp mình, mỹ phụ nhân không khỏi vui mừng nở nụ cười, nhanh chóng dẫn thị nữ Tụng Nga đi theo sau quản sự nương tử. Phủ tổng đốc vô cùng rộng lớn, từ cửa hông trở ra chẳng có gì ngoài tiếng mưa rơi loạt soạt, vậy nên nàng gần như chẳng nghe thấy được tiếng vang nào khác. Theo quy củ, chủ tớ hai người được đưa đến tiền viện, nhưng khi sắp bước vào, chưởng sự nương tử lại dẫn Tụng Nga đi, ngay sau đó có hai thị nữ khác dẫn nàng đến một gian phòng ở cuối cùng trong tiền viện, sau đó mới chậm rãi đẩy cửa ra: "Mời phu nhân."

Nghe tiếng nước chậm rãi truyền ra từ bên trong, đôi mắt hoa đào ướŧ áŧ của nàng mang theo chút hoang mang. Không hiểu vì sao, bây giờ nàng khẩn trương đến mức mí mắt cứ nhảy liên tục, có cảm giác như có chuyện gì đó đáng sợ sắp xảy ra. Nàng rất muốn quay đầu bỏ đi, hoặc là trở về Tiền gia tìm thân thích khác để thương lượng đối sách. Nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ bất lực đáng thương kia của trượng phu trong phòng giam mấy ngày trước, nàng liền cảm thấy vô cùng lo lắng, chỉ đành phải kiên trì đối mặt với mọi chuyện.

Lúc này, cánh cửa phía sau bị đóng mạnh lại, mỹ nhân nhi khẩn trương đến mức không ngừng phát run. Không bao lâu sau, phía sau tấm bình phong lại truyền đến tiếng nước, còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Bấy giờ, Giang Lăng Ca mới phát hiện mình tiến vào một gian phòng tắm vô cùng xa hoa, cả người liền trở nên cứng ngắc, nàng rất muốn chạy trốn thế nhưng lại bởi vì quá căng thẳng mà không thể nào cất bước nổi.