Chương 2: Tổng đốc đại nhân thản nhiên lộ ngực



Mà sau tấm bình phong liền xuất hiện một bóng người cao lớn, đó là một nam nhân. Mặc dù cách một tấm bình phong nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng cường tráng của nam nhân như ẩn như hiện, còn có hạ thân đang dựng cao lên kia. Trong lúc nhất thời, mỹ nhân nhi bị dọa đến mức cuống quýt cúi thấp đầu, run lẩy bẩy.

Chỉ chốc lát sau, một thân hình vô cùng cao lớn tráng kiện, chỉ khoác một lớp áo ngủ, buộc lỏng dây lưng thảnh thơi bước về phía nàng.

"Ngươi muốn gặp ta?"

Chân của nam nhân kia vô cùng dài, lúc cất bước, cây côn ŧᏂịŧ hùng dũng oai vệ kia còn không ngừng vung vẩy, cho dù Giang Lăng Ca đã bắt buộc mình không được nhìn thân thể của ngoại nam kia nhưng vẫn vô ý nhìn thấy. Trong lúc nhật thời, một cảm giác sợ hãi kinh khủng bao trùm lấy toàn thân, mỹ nhân nhi chỉ có thể vội vàng quỳ xuống, khϊếp vía thốt lên: "Bái, bái kiến Tổng đốc đại nhân!"

Nghe thấy vậy, người được gọi là Tổng đốc đại nhân Từ Lễ kia chỉ bật cười lạnh lùng, cẩn thận đánh giá dáng người lồi lõm lung linh của nàng, một hồi lâu mới nói: "Ngẩng đầu lên cho ta xem."

Nghe thấy lời này, Giang Lăng Ca chỉ cảm thấy có cơ hội, thế là nghe lời ngẩng đầu lên, thế nhưng khi đôi mắt vô ý nhìn thấy l*иg ngực rắn chắc như ẩn như hiện bên trong vạt áo của nam nhân, mỹ phụ nhân lại sợ đến mức nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn tiếp.

"Thật là... Quản sự nương tử không có dạy ngươi nên hầu hạ nam nhân thế nào à?" Bởi vì có hơi say rượu nên trên mặt nam nhân còn mang theo nét đỏ ửng, ngón tay càng không ngừng gõ lan can đánh giá mỹ nhân nhi dung mạo tuyệt sắc, tư thái linh lung trước mắt.

"Đại nhân, ngài... Ta, có phải ngài hiểu lầm gì rồi không?" Nghe thấy câu hầu hạ nam nhân kia, mỹ phụ nhân bị dọa đến mức thân thể không ngừng run rẩy, bất giác nghĩ đến, có lẽ hắn hiểu lầm nàng là nha hoàn hầu hạ nên run rẩy đứng lên: "Ta, ta không phải a---"

"Ngươi không phải cái gì? Quản sự nương tử không dạy ngươi cách hầu hạ nam nhân, chẳng lẽ ma ma Túy Hồng Lâu cũng không dạy ngươi sao?" Nam nhân đứng dậy, dùng một tay ôm lấy mỹ nhân muốn bỏ chạy vào trong ngực, dán môi vào lỗ tai nàng, dùng thanh âm khàn khàn do men say dán mập mờ dò hỏi.

"Ta, ta..." Nàng thật không phải đến hầu hạ người! Mỹ nhân nhi không biết vì sao nam nhân lại có thể hiểu lầm như vậy, đành phải run rẩy đẩy hắn ra. Thế nhưng nam nhân say rượu này lại ôm nàng chặt cứng, nàng vốn không thể nào đẩy hắn ra được, chỉ có thể sợ hãi đến mức không ngừng run run.

Giang Lăng Ca vốn xuất thân từ gia đình thư hương môn đệ, từ nhỏ đến lớn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết của nữ tử, không ngờ tới có ngày mình lại gặp phải chuyện thế này. Vậy nên, tiểu phụ nhân mảnh mai liền bị dọa cho phát sợ, cặp mắt hoa đào câu người kia không ngừng rơi lệ: "Ta không, ách--- ngươi mau thả ta ra."

Thế nhưng là nàng còn chưa kịp nói cái gì, nam nhân đã ôm nàng lên, bước vào giữa gian phòng! Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

"Chẳng trách lại bảo ngươi còn là một tiểu cô nương, non nớt quá... Dáng vẻ này trông rất giống thật." Nam nhân ôm nàng vẫn còn mang theo men say, sau khi ôm người lên bàn tròn, cặp mắt phượng câu người kia liền trắng trợn nhìn thẳng nàng, thân thể rắn chắc vây lấy nàng thật chặt.

"Không! Không phải!" Mỹ nhân nhi khó chịu lắc đầu, bị dọa đến mức không ngừng hét ầm lên - Hắn hiểu lầm, nam nhân này tưởng nàng là kỹ nữ mới của Túy Hồng Lâu! Mặc dù Giang Lăng Ca là nữ nhân trong gia đình danh môn, nhưng dù sao Tiền gia cũng là gia đình thương nhân, nên ít nhiều gì nàng cũng đã từng nghe qua những chuyện như thế này. Giờ khắc này, cuối cùng mỹ phụ nhân cũng hiểu, nam nhân này tưởng rằng nàng là kỹ nữ do người khác đưa tới, không khỏi vừa thẹn vừa hận, không ngừng đẩy người hắn.

"Ngươi thả ta ra~ Buông ra, ta không phải không phải~" Bởi vì nàng giãy dụa quá mức kịch liệt, nên đôi vòng tay phỉ thúy kia thậm chí còn nện vào khuôn mặt nam nhân, trong lúc nhất thời khiến cả hai người đều sững sờ. Mỹ phụ nhân càng sợ hãi đến mức thân thể càng không ngừng run rẩy, quên cả việc chạy trốn!