Chương 11: Một trận xúc động

Ngày Lâm Thích xuất viện, Thời Gia Nhiên vừa vặn được nghỉ.

Trước khi đi anh còn gửi tin nhắn cho cô, cô không nhìn thấy, trực tiếp lái xe trở về thành phố A.

Buổi tối cùng bạn tốt gặp mặt tán gẫu, khó tránh khỏi sẽ nói đến chuyện yêu đương, khi nhắc tới Lâm Thanh, Thời Gia Nhiên đã không còn tim đập thình thịch như lúc ban đầu.

Bạn tốt Tô Ngọc mới vừa chia tay, Thời Gia Nhiên không giỏi an ủi người khác, chỉ nhìn cô ấy vừa khóc rồi lại cười, vừa mới chuẩn bị rời đi liền bắt gặp“Cẩu nam nhân” trong miệng Tô Ngọc.

Thời Gia Nhiên đi đến WC không lâu, Tô Ngọc cùng người tình mới của cẩu nam nhân làm ầm ĩ.

Đối với người khác cô nhất định sẽ đứng về phía người có lý lẽ hơn là người thích dùng bạo lực, nhưng với Tô Ngọc, Tô Ngọc luôn luôn đúng.

Một tiếng hô “Cảnh sát kiểm tra”, âm nhạc ồn ào, tiếng khóc tê tâm liệt phế đột nhiên im bặt.

Thời Gia Nhiên rõ ràng thấy đám người ở ngoài mặc thường phục, theo bản năng cô buông lỏng bàn tay đang túm tóc người phụ nữ ra, như không có việc gì mà vỗ vỗ tay.

Người phụ nữ oa oa khóc lớn, “Cẩu nam nhân” lúc này mới nhìn thấy người phụ nữ mình âu yếm bị bạn gái cũ đánh đến mặt mũi bầm dập, buồn bực mà chỉ vào Tô Ngọc: “Tô Ngọc, cô còn muốn như thế nào? Cô có thể chán ghét tôi, nhưng tôi tìm bạn gái mới cô cũng muốn quản sao? Chúng ta đã không còn quan hệ gì.”

Tô Ngọc cắn môi không nói, hơn nửa ngày mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Chúng ta hôm qua mới chia tay.”

Thời Gia Nhiên cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, tổng thể thì chuyện này bọn họ không chiếm nhiều lý lẽ, đồng thời cô cũng không muốn rớt giá trước mặt Lâm Thích.

Ánh mắt Lâm Thích quá mức sâu thẳm nhìn cô, cô bị anh nhìn trong lòng có chút hốt hoảng, lôi kéo Tô Ngọc: “Tô Ngọc, không đáng.”

Cảnh sát nhận được tin báo của ai đó nói ở đây có người tụ tập hút chích, đột kích kiểm tra xong mang theo một đám nghi phạm rời đi, đột nhiên Lâm Thích đi tới, đưa ra giấy chứng nhận: “Xin chào, mời phối hợp kiểm tra.”

Cẩu nam nhân mở miệng trước: “Đồng chí cảnh sát, xin chào, bạn gái tôi bị hai người phụ nữ điên này đánh, tôi muốn kiện bọn họ.”

Lâm Thích liếc nhìn hắn sau đó nói: “Xin chào, phiền anh phối hợp kiểm tra, tôi sẽ kiểm tra từng người một.”

Thời Gia Nhiên lần đầu tiên trong đời bị đưa vào đồn cảnh sát, thế nhưng còn bị Lâm Thích tự mình áp giải, cô càng không nghĩ sẽ đánh nhau với phụ nữ, còn phải ghi lời khai.

Lăn lộn một đêm, cuối cùng Thời Gia Nhiên là được anh trai Tô Ngọc - Tô Nham nộp tiền bảo lãnh ra ngoài.

Trước khi đi, cô có chạm mặt Lâm Thích, dưới đáy lòng Thời Gia Nhiên thầm nghĩ cô liên tục nằm mơ thấy anh, quả thực là vô lý, hảo cảm của cô với anh hoàn toàn tan biến.

Trước hôn lễ, Lâm Thanh mở một buổi party, bởi vì Lâm Thanh là lớp trưởng, nên các bạn học ở quanh thành phố A đều trở về góp vui.

Bạn học tụ hội không thể thiếu tiệc rượu, càng không thể thiếu trò chơi ái muội đại mạo hiểm này.

Tiếng nói trong KTV trầm thấp, ưu nhã thanh tuyền, Thời Gia Nhiên cách thật xa vẫn có thể nghe ra giọng nói của Lâm Thanh.

Động tác lau tay của cô dừng lại, biểu tình hoảng hốt, chua xót mà cười ra tiếng.

Hồi cao nhị, cô chính là vào lúc nghe được giọng nói của anh ấy, bắt đầu say sưa mê luyến anh ấy, khi đó hai lớp bọn họ họp ban, Thời Gia Nhiên nghe thấy giọng nói này liền hỏi các bạn bên cạnh là ai đọc, bọn họ nói là Lâm Thanh, từ đó về sau cái tên này giống như mọc rễ nảy mầm dưới đáy lòng.

Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, lúc ban đầu thích thế nhưng là giọng nói của Lâm Thanh.

Nếu như anh ấy lớn lên hơi xấu một chút, cô có lẽ sẽ không động tâm đi.

Thời Gia Nhiên đẩy cửa ra, đi qua chỗ Lâm Thanh nói mình thân thể hơi không khoẻ, muốn đi trước.

Người trên sô pha đột nhiên đứng lên khiến Thời Gia Nhiên hoảng sợ, nhìn kỹ mới phát hiện hoá ra là Lâm Thích, nhớ tới chuyện cô ở Đồn Cảnh Sát lăn lộn cả đêm, nên cô không trả lời lại.

Lâm Thích cùng đi ra sau đó bắt lấy cổ tay cô: “Còn tức giận sao?”

Thời Gia Nhiên lắc lắc cánh tay, không ném rớt được bàn tay đang bắt lấy tay mình, còn làm đau mình, tức giận mà trả lời: “Buông tay? Bằng không tôi la lên đó.”

Lâm Thích từ phía sau dán lên, khí nóng dán lên tai cô cùng gương mặt: “Chị muốn kêu cái gì?”

Thời Gia Nhiên vô thức quay đầu, môi đỏ gãi đúng chỗ ngứa mà dừng lại trên môi mỏng của anh, Lâm Thích cúi đầu nhẹ mổ môi cô: “Chị, đừng nóng giận, ngày hôm qua tôi bận cả một đêm, khi muốn đi đón chị thì chị đã đi rồi.”

Thời Gia Nhiên nhanh chóng xoay đầu , đi lên trước một bước, tay bị anh bắt lấy, ấm áp thoải mái, cô không muốn buông ra, cũng không muốn chủ động tránh thoát, loại cảm giác này rất kỳ quái.

Lâm Thích có thể cảm nhận rõ ràng được khí tức của cô không còn lớn nữa: “Còn chưa có nói với tôi, rốt cuộc chị có cảm giác gì.”

Cảm giác hiện tại của Thời Gia Nhiên chính là muốn hôn môi, muốn hôn môi, muốn triền miên mà hôn môi, dán lên, vừa hôn vừa cởϊ qυầи áo, không còn gì tốt hơn.

“Cái gì cảm giác, Lâm Thích, cậu muốn ngâm tôi sao?” Đôi mắt Thời Gia Nhiên vũ mị nhìn anh, tư thái nói chuyện tuỳ tiện, cô kỳ thật không biết Lâm Thích rốt cuộc muốn làm cái gì, nếu là thích, cô cùng Lâm Thích cũng chỉ ở chung một kỳ nghỉ hè.

Nếu là tính dục, Thời Gia Nhiên vừa nghĩ tới anh là lại nổi lên một trận xúc động, chỉ đơn thuần muốn làm một người mà mặc xong quần áo liền không nhận người.