Chương 12: Tìиɧ ɖu͙© xúc động

Lâm Thích nắm thật chặt tay cô, giọng nói hơi khàn, thanh âm trần thấp của anh rơi vào tai Thời Gia Nhiên càng thêm gợi cảm: “Nghe ý tứ của chị là không muốn cho tôi một danh phận.”

“Danh phận?” Khóe miệng Thời Gia Nhiên nhộn nhạo cong lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, “Cậu không phải là thích tôi rồi chứ?”

Thời Gia Nhiên cố gắng làm cho ngữ khí của mình thật phóng đãng, trên thực tế nội tâm nổi lên một chút khẩn trương khiến chính cô cũng nghĩ không ra đến tột cùng là vì cái gì.

Lâm Thích lôi kéo cô ra khỏi KTV, từ ồn ào đến yên lặng, trái tim cô nhảy lên càng lúc càng nhanh.

WeChat Lâm Thanh gửi tin nhắn đến, hỏi cô sao đột nhiên lại đi rồi, anh cúi đầu nhìn cô, hai người cách rất gần, anh có thể nhìn thấy rõghi chú trong điện thoai cô, anh đè nặng giọng nói nói: “Ở trước mặt anh tôi, lại ái muội cùng tôi, có phải rất kí©h thí©ɧ?”

Sắc mặt của anh bất thường, ngữ khí khi nói chuyện lại mang theo vài phần ngả ngớn, má cô hơi nóng, duỗi tay đẩy đẩy bả vai anh đang dựa gần, cười như không cười mà nói: “Bạn nhỏ à, không cần nghĩ phức tạp như vậy.”

“Vậy chị nói đơn giản đi.”

Tiếng nói trầm thấp từ tính, đột nhiên lay động tâm trí Thời Gia Nhiên, tay cô bị nắm lấy không được tự nhiên.

“Buông ra, tôi không có thời gian chơi với cậu.” Nói xong lời này cô quay đầu tìm kiếm xe taxi, tay vừa mới chuẩn bị đưa ra, ngón tay dài mảnh trắng nõn nắm lấy tay cô, vẻ mặt toát ra vài phần nghiền ngẫm: “Chị, không phải chị muốn chơi với tôi sao? Không chiếm được anh tôi, có được tôi không thỏa mãn sao?”

Thời Gia Nhiên bị ánh mắt cực nóng của anh nhìn đến mặt càng ngày càng nóng, không rõ anh rốt cuộc đang nghiêm túc, hay là đang ái muội.

Cô buồn bực mà tránh lé cổ tay: “Tôi phải đi về.”

Bàn tay mạnh mẽ ấm áp nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, lực đạo không lớn, nhưng cô tránh thoát không được, cô trợn mắt nhìn anh: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Vừa dứt lời, cái ót đã bị chế trụ rất nhanh, cô căn bản không kịp phản ứng lại, đôi môi ấm áp đã dán lên, mềm mại mà kiên trì, đại não cô oanh một tiếng nổ tung.

Không giống ngày ấy ôn nhu hôn, hôm nay hôn chỉ biết gắt gao mà dán lên môi cô.

Phía sau cách đó không xa truyền đến giọng nói oán trách của phụ nữ —— sao lại lâu như vậy.

Lại sau đó, cô nghe được giọng nói quá mức quen thuộc kia—— bên trong quá ồn, không nghe được tiếng chuông điện thoại kêu.

Cô muốn nhìn người cách đó không xa, để xác minh phán đoán của mình, lực đạo trên cánh môi tăng thêm, anh mạnh mẽ cạy mở đôi môi cô, đầu lưỡi căng ra khớp hàm cô, tham nhập vào trong miệng cô liếʍ mυ"ŧ cái lưỡi đinh hương né tránh khắp nơi, động tác tùy ý quấn quanh làm Thời Gia Nhiên hơi hơi phát đau, cô bất mãn mà hừ một tiếng.

Môi răng dây dưa càng ngày càng kịch liệt, Thời Gia Nhiên không thể đẩy anh đang cưỡng hôn ra, trong không khí tràn ngập khô nóng, tiếng thở dốc cùng nước miếng rất nhỏ vang lên bên tai, cô càng cảm thấy khó hô hấp, bàn tay đặt trên ngực anh bị nắm lấy, anh buông ra cô, mỉm cười giọng nói khàn khàn vang lên: “Chị, anh tôi ở đây mà lại cùng tôi hôn môi, cùng tôi làm có rất kí©h thí©ɧ hay không, khi đó chị kẹp tôi thật chặt, còn nhớ rõ không?”

Thời Gia Nhiên kinh hoàng không ngừng, cảm giác thực vi diệu, cô nhìn môi mỏng của anh còn dính hơi nước, có loại xúc động muốn hôn lên.

Anh thấy cô không nói lời nào, nâng cằm cô lên, cúi người xuống, nhẹ mổ cánh môi cô, như có như không.

Thời Gia Nhiên cảm thấy mình nhất định là bị tìиɧ ɖu͙© làm lú lẫn, trong đầu hỗn độn đến trống rỗng, bị anh nắm tay lên xe rồi mới phản ứng lại.

“Lâm Thích, tôi...”