Chương 13: Ái muội tỏ tình

Ánh mắt Lâm Thích sâu thẳm nhìn cô, nghiêng người đè lên người cô, một bên hôn môi cô, một bên kéo dây an toàn.

Sống lưng Thời Gia Nhiên cứng đờ, ánh mắt ngây thơ nhìn anh, cảm giác vi diệu ở trong thân thể chạy tán loạn, cô khát vọng anh tiến gần hơn nữa.

Anh thấy cô thuận theo, duỗi tay vén những sợi tóc trên mặt cô, ngón tay hơi mang vết chai mỏng vuốt ve gương mặt cô: “Chị, tôi thích chị, vậy chị có thích tôi không?”

Thời Gia Nhiên ngây ngốc mà quay đầu lại nhìn anh, thấy ánh mắt anh chân thành tha thiết, trên mặt không hề có dấu vết vui đùa, áp lực trên người biến mất, tầm mắt sáng tỏ, phát động động cơ, anh nói: “Về nhà tôi, hay là nhà chị?”

Thời Gia Nhiên nhìn ánh mắt anh mang theo kinh ngạc, anh nhìn sang với ánh mắt ôn nhu mang theo dụ hoặc nhân tâm, mặc dù anh không mở miệng, cô cũng đoán được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng cô lựa chọn giả bộ hồ đồ, sau khi báo địa chỉ nhà, nói: “Tôi không thích yêu đương với đàn ông nhỏ tuổi hơn mình, lúc ấy tôi uống say mới cùng cậu lên giường, tôi không nghĩ tới cậu sẽ thích tôi.”

Vừa lúc có đèn đỏ, Lâm Thích nhìn lại cô ánh mắt ôn nhu như nước: “Vì sao không thích nhỏ tuổi hơn?”

Thời Gia Nhiên nhìn thẳng phía trước, tim đập bang bang, hoàn toàn không thể bình tĩnh trở lại, cô không phải lần đầu tiên được tỏ tình, trước kia luôn lấy cớ đã có người mình thích, hiện tại Lâm Thanh sắp kết hôn, cô bỗng nhiên không thể nghĩ ra cái cớ gì để cự tuyệt Lâm Thích, cô nói chuyện bắt đầu không lưu loát: “Vì sao? Cái gì vì sao?”

Ngón tay Lâm Thích gõ lên vô lăng liên tục, trầm giọng nói: “Không sao, tôi biết chị có cảm tình với anh tôi, một chốc một lát không thể trở lại bình thường, chị không cần sốt ruột dùng tuổi để cự tuyệt tôi, tuy tôi nhỏ tuổi hơn chị, nhưng khi ở bên tôi, tôi có thể yêu chị không kém hơn so với người khác.”

Thời Gia Nhiên sửng sốt trong nháy mắt, Lâm Thích tỏ tình trắng ra mà lại bất ngờ như vậy, cô hừ cười nghiêng mắt liếc anh một cái sau đó nói: “Thích tôi? Cậu ở cùng tôi không lâu, thích tôi cái gì?”

Lâm Thích thấy cô chăm chú nhìn, tạm thời ngừng lại ở quảng trường, Thời Gia Nhiên nhìn hoàn cảnh chung quanh, phát hiện anh đánh xe tới nơi mà trước kia khi ở nhà Lâm Thanh chờ anh ấy trở về, cô thường mang Lâm Thích tới đây ăn cơm, cô ngước mắt nhìn lên , trong mắt anh đều là ôn nhu, có vài phần giống Lâm Thanh.

Anh kéo tay lên, cởi bỏ dây an toàn, Thời Gia Nhiên khó hiểu nhìn về phía anh, anh bỗng nhiên xoay người, duỗi tay kéo cô qua, cúi đầu, nặng nề mà hôn lên.

Thời Gia Nhiên đối với những nụ hôn không thể hiểu được của anh, lại thấy tức giận : “Lâm Thích!”

Cô cởi dây an toàn rất nhanh, anh ấn nút điểu chỉnh ghế càng nhanh hơn, anh nắm lấy cánh tay cô, vuốt ve mặt cô, lại lần nữa cúi người hôn lên, toàn bộ quá trình không nói một lời.

Thời Gia Nhiên cảm thấy trong thân thể giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, đem du͙© vọиɠ trong cô đốt cháy, kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ trong cô kêu gào, là một loại cảm giác rất kỳ quái.

Đôi tay cô để ở giữa hai người, hô hấp càng ngày càng dồn dập, trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập hơi thở tìиɧ ɖu͙© của hai người, tay cô không biết động tình từ khi nào mà ôm vòng lấy cổ anh, lòng bàn tay cách lớp vải cọ xát sau lưng anh.

Lâm Thích buông đôi môi bị anh liếʍ mυ"ŧ mà đỏ bừng mê người ra, dọc theo cằm đến cổ, chậm rãi đi xuống dưới.

Thời Gia Nhiên ý thức được Lâm Thích rất nghiêm túc, có phải thật sự thích cô hay không, cô không thể phán đoán được, nhưng Lâm Thích muốn cùng cô ái muội, muốn cùng cô lên giường, đó là phản xạ có điều kiện duy nhất trong đầu cô vào giờ khắc này.

“Lâm Thích? Cậu nghiêm túc?”

Lâm Thích trở lại vị trí ghế lái, giúp Thời Gia Nhiên sửa sang lại quần áo bị anh làm nhăm nhúm, đáy mắt hiện lên một tia ý cười, nắm lấy tay cô: “Chị lúc trước nói muốn ngủ với tôi liền ngủ, cũng không hỏi qua tôi có nghiêm túc hay không, bây giờ sao lại cẩn thận như vậy?”