Chương 28.2: Em thích anh ( Kết cục 2)

Thời Gia Nhiên suy nghĩ, nếu lúc trước người cô thêm là Lâm Thanh, còn có thể có chấp niệm sâu như vậy hay không, trong nhất thời, cô không nhớ nổi người mình thích đến tột cùng là Lâm Thanh trong kỳ nghỉ hè kia, hay là Lâm Thanh lãnh đạm gặp được sau này.

Lâm Thích căn bản không cho cô thời gian tự hỏi, có lẽ là để bồi đắp tình cảm, hai người lăn lộn suốt hai giờ mới xong việc.

Sau khi kết thúc Thời Gia Nhiên bị Lâm Thích ôm vào trong ngực, thân thể có chút mỏi mệt, đầu óc lại thập phần thanh tỉnh.

Lâm Thích quay đầu đi, duỗi tay vuốt ve gương mặt cô, hôn lên môi cô, triền miên ôn nhu hôn làm nhiễu loạn tâm trí Thời Gia Nhiên, trong đầu cô loé ra rất nhiều câu hỏi, lại không biết hỏi từ đâu.

“Nếu không phải anh, có lẽ anh trai anh thật sự sẽ thích em, Thời Gia Nhiên, em có hận anh không?”

Thời Gia Nhiên sửng sốt, cô từ trong giọng nói của Lâm Thích nghe ra ý vị nghẹn ngào, ngón tay không chịu khống chế mà chạm đến gương mặt anh, muốn đi chứng thực khóe mắt anh có nước mắt hay không, còn chưa chạm vào mắt anh, tay đã bị nắm trong lòng bàn tay ấm áp của anh.

“Trước kia anh chỉ cảm thấy em không giống những người khác, anh cũng cho rằng chỉ bởi vì em chơi game rất tốt, anh mới nhớ thương em.”

Thời Gia Nhiên im lặng lắng nghe Lâm Thích nói, trong đầu nhớ lại những chuyện xảy ra trong mùa hè năm đó, cô ngồi trong tiệm net dùng thẻ hội viên của anh họ để vào đây, khi đó tiệm net không giống như bây giờ sử dụng tên thật, học sinh tiểu học, học sinh trung học cùng cao trung tụ tập ở tiệm net, tràn ngập các loại thanh âm ồn ào, cô rất thích trong hoàn cảnh như vậy cùng Lâm Thích chơi game.

Cô thích chơi xạ thủ, Lâm Thích sẽ chơi phụ trợ cho cô, cho nên sau này cô càng thêm tưởng niệm sự săn sóc đó của “Lâm Thanh”.

Cô nhớ có lần cô muốn nghe giọng của Lâm Thanh, gửi cho anh rất nhiều tin nhắn, trong đó bao gồm, em rất thích giọng nói của anh, có thể mở giọng nó lúc chơi game không.

Cô ở tiệm net nghe nhạc cả buổi trưa, thẳng đến lúc phải về mới nhận được tin nhắn của anh —— không có thời gian chơi game.

Thời Gia Nhiên cảm thấy đây là lời từ chối uyển chuyển, vì thế vài ngày cũng không online, sau khi đổi điện thoại mới Thời Gia Nhiên nhàm chán lên QQ, ngoài ý muốn phát hiện đã bỏ lỡ rất nhiều tin nhắn QQ của “Lâm Thanh”.

“Bây giờ anh có thời gian, em còn muốn chơi không?”

“Gần đây cổ họng anh không thoải mái, nên không mở giọng nói được.”

“Gần đây không thấy em online, em đang bận sao?”

Nội tâm Thời Gia Nhiên nhảy nhót vui sướиɠ, tâm tình thiếu nữ chỉ một cái chớp mắt, cô lập tức trả lời lại: “Gần đây điện thoại hỏng rồi, nên không đăng nhập QQ, không phải anh không có thời gian sao?”

Bên kia trả lời rất nhanh, so với Thời Gia Nhiên nghĩ nhanh hơn nhiều.

Anh nói: “Ừm.”

Thời Gia Nhiên buồn bã, cảm thấy bản thân lại tự mình đa tình, vừa mới chuẩn bị trả lời mình về sau không chơi game nữa, đối diện lại nói: “Gần đây bận cái gì sao?”

“Lâm Thanh” hiếm khi quan tâm cuộc sống của cô, quan hệ của bọn họ nhiều nhất cũng là cô lấy chơi game mà bắt đầu cuộc đối thoại, bình thường không đi sâu vào bất kỳ đề tài gì, chỉ cần không liên quan đến trò chơi, “Lâm Thanh” trên cơ bản đều sẽ không trả lời.

Một lần đều khiến Thời Gia Nhiên hoài nghi bạn thân cho cô tình báo giả, một học sinh ngoan lại là mổ người cuồng game, Thời Gia Nhiên đối với “Lâm Thanh” càng muốn tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn.

Cô ghé lên giường, phải mất mười lăm phút mới trả lời đối phương: “Không có bận gì, không phải anh đang bận nên không có thời gian chơi game a, em nhàm chán ở nhà xem phim, đọc tiểu thuyết, chờ khai giảng a.”

Hai người ở QQ anh một câu tôi một câu cho tới rạng sáng, Thời Gia Nhiên cầm điện thoại liền ngủ rồi, chỉ nói chuyện qua QQ cũng có thể khiến cô động tâm, cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thích Lâm Thanh.

Sau đó trong một lần chơi game, Thời Gia Nhiên đột nhiên muốn chơi vai anh hùng, nhưng vì kỹ thuật kém, bị toàn bộ đồng đội mắng mỏ.

Cô quyết định treo máy, “Lâm Thanh” bên kia phát ra giọng nói ——Trưa nay cậu ăn trong WC sao? Miệng thối như vậy sao không đánh răng đi? Mắng con mẹ nó a?