Chương 29.1: Yêu ( kết cục 3 )

Tình cảm của Thời Gia Nhiên đối với Lâm Thích thay đổi rất nhanh, có loại xúc động của thiếu nữ.

Hôm sau, Lâm Thích mang Thời Gia Nhiên đến tiệm net thuê ghế lô, hai người chơi game cả buổi trưa, toàn bộ quá trình đều là Lâm Thích phụ trợ Thời Gia Nhiên, có người muốn mắng cô, Lâm Thích vào lúc quan trọng đột nhiên quay đầu sang hôn Thời Gia Nhiên, Thời Gia Nhiên tức giận dùng dư quang nhìn màn hình máy tính, chỉ thấy vốn mình chiếm ưu thế nay lại bị phản công.

Lâm Thích thản nhiên xoa son môi trên khóe miệng, nhìn trên màn hình không ngừng hiện lên ***, Thời Gia Nhiên oán trách: “Làm cái gì vậy, chúng ta phải tanhg.”

“Em xem chúng ta bị mắng như vậy, còn bị ** thật nhiều, khẳng định đều là lời thô tục.”

Ngón tay thon dài của Lâm Thích vuốt ve gương mặt cô, ôm lấy mặt cô, nụ hôn dừng bên khóe môi, bầu không khí ái muội dần nóng lên, cả người cô khô nóng, duỗi tay đẩy anh ra, anh bắt lấy tay cô, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi thơm, sau nụ hôn, cô thở hồng hộc, sắc mặt hồng hào.

Anh vẫn thở đều bình tĩnh nói: “Trò chơi mà thôi, nếu em thua anh giúp em thắng.”

Thời Gia Nhiên không nghĩ tới trong lòng Lâm Thích lại biếи ŧɦái đến như vậy, chỉ cần đẩy đến lúc quan trọng liền ôm cô hôn môi, sau khi biến ưu thế thành cục diện thê thảm, lại phản công trở lại, cứ lặp lại như thế, trong lòng thấy run sợ.

Cuối cùng cô bị hôn đến cánh môi hơi sưng, trốn tránh nụ hôn của Lâm Thích nói: “Anh làm gì vậy, chơi game thôi không được sao?”

“Anh không được ăn mừng chiến thắng sao?” Lúc anh hơi cong môi, Thời Gia Nhiên mới phát hiện anh có lúm đồng tiền, có chút lưu manh, có chút đẹp trai.

“Anh thật nhàm chán.” Trái tim Thời Gia Nhiên nhảy lên kịch liệt, cảm giác động tình này giống như hồi thiếu niên khi gặp được người mình thích tim sẽ đập thình thịch, cô thẹn thùng quay đầu đi nói.

Lâm Thích không chú ý tới cảm xúc biến hóa trên mặt cô, cho rằng cô thấy mất hứng, vội vàng nói: “Được rồi, anh không phiền em nữa, nếu em muốn thắng, anh mang em đi.”

Thời Gia Nhiên lại cảm nhận được cảm xúc của anh, ôm lấy cánh tay anh, không sao cả mà trả lời: “Bây giờ em không muốn chơi trò này nữa, đi thôi, ngồi cả buổi trưa, mông đều đau rồi.”

Thời Gia Nhiên không có nói cho Lâm Thích biết, lúc trước sở dĩ cô chơi game này cũng chỉ vì “Lâm Thanh” sẽ nói một chút chuyện liên quan đến game, cô chỉ là muốn anh gần cô hơn.

*

Tô Nham gửi tin nhắn cho Thời Gia Nhiên, vừa vặn lại bị Lâm Thích thấy, cô lau tóc từ phòng tắm đi ra, Lâm Thích nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Vừa rồi Tô Nham gửi tin nhắn cho em, hỏi em muốn ra ngoài ăn cơm không, anh nói em muốn ở bên anh nên không có thời gian, anh trả lời như vậy không sao chứ .”

Thời Gia Nhiên ừ một tiếng, không có cảm xúc gì, Tô Nham hẹn cô, cô đã sớm từ chối, đến nỗi lấy cớ gì cũng không quá quan trọng.

Lâm Thích nghe được giọng nói hờ hững của cô, không biết cô để ý mình trả lời tin nhắn, hay là để ý nội dung tin nhắn mình trả lời, tóm lại anh không thích cảm giác không an toàn như vậy.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách tí tách, Thời Gia Nhiên ngồi ở bàn trang điểm bôi mỹ phẩm dưỡng da, tin nhắn WeChat leng keng vài lần, cô click mở ra sau đó cười ra tiếng.

Lâm Thích thế nhưng ấu trĩ mà chặn Tô Nham , Tô Ngọc gửi tin nhắn tới hỏi có phải Lâm Thích chặn hay không, cô đem Tô Nham từ sổ đen lôi ra, khi nhìn đến lịch sử trò chuyện phụt cười thành tiếng, trả lời rõ ràng như vậy, sợ người ta không biết là anh trả lời sao.

Lâm Thích từ phòng tắm đi ra liền thấy Thời Gia Nhiên đang nhìn di động mà cười, nội tâm dâng lên một loại khác thường, cảm giác lo được lo mất, đặc biệt là vào buổi chiều ở bên nhau vui vẻ, buổi tối lại đi dạo phố ăn cơm, trên đường anh đột nhiên muốn tặng cô một bó hoa hồng, cô thấy rất vui mừng, về nhà liền cho vào bình hoa.

Trong đầu Lâm Thích đột nhiên loé ra một câu —— hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi.

“Ngày mai anh phải đi rồi.”

“Ân.”

“Gần đây anh phải đến nông thôn làm nhiệm vụ, có thể sẽ rất bận.”

“Được.”

Lâm Thích đi qua bế Thời Gia Nhiên lên, quá mức đột nhiên, di động rơi trên thảm nhung, vào lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, đem cô đè ở dưới thân ngăn chặn miệng cô, thừa dịp cô sững sờ, cạy ra môi lưỡi tham nhập tìm tòi, đầu lưỡi dây dưa, khi thì trêu đùa mυ"ŧ vào.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng dán lên thân hình lạnh lẽo của cô, môi răng dây dưa mang đến cảm giác tê dại, mỗi một tế bào đều đang kêu gào vui thích.

Hô hấp của cô trở nên dồn dập, nhiệt nóng quen thuộc trong cơ thể lan tràn ra, trong cơ thể trào ra từng luồng ướŧ áŧ.

Cô cầm lòng không được mà vòng qua cổ anh, đáp lại nụ hôn.

Lâm Thích kinh ngạc với sự chủ động cùng nhiệt tình của cô, ngừng lại, trong ánh mắt cô chảy biểu tình ra kiều mị, hầu kết anh hơi động, không ngừng dây dưa đòi hỏi.

Vào lúc mãnh liệt nhất, kɧoáı ©ảʍ làm cả người Thời Gia Nhiên run rẩy, rêи ɾỉ kêu tên của anh, tràn ngập vui sướиɠ khiến cô mất đi ý thức, trong đầu một mảnh trống rỗng.

Khi bầu trời trở nên trắng xóa, xung quanh an tĩnh lại, Lâm Thích ôm lấy Thời Gia Nhiên đang ngủ ngon lành vào trong lòng ngực, đáy mắt hiện lên sự thương hại cùng miễn cưỡng.