Chương 29.2: Yêu ( kết cục 3 )

Ngày đầu tiên Lâm Thích rời đi, Thời Gia Nhiên có chút nhớ anh, cầm điện thoại lên nhìn các tin nhắn được gửi đến, sau khi không thấy tin nhắn của Lâm Thích, cô lại lên Weibo.

Gần đến lúc tan tầm, cô phát hiện di động sắp hết pin rồi, cô nhớ tới từng nghe qua một câu —— ở cùng người mình thích, pin điện thoại sẽ không bao giờ cạn.

Mấy ngày hôm trước khi ở cùng Lâm Thích, di động cũng chưa phải sạc lần nào, càng như vậy, cô càng thấy nhớ Lâm Thích.

Mãi đến buổi tối Lâm Thích mới gọi điện thoại cho cô.

“Phá án trong núi, tín hiệu không tốt lắm, lúc này mới trở về trong trấn, em ngủ rồi sao?”

Tiếng nói ôn nhu từ điện thoại truyền tới, đáy lòng tịch mịch của Thời Gia Nhiên càng đậm.

Cô xoay ly rượu vang đỏ trong tay, ôm chặt hai chân, nỉ non: “Còn chưa.”

“Không vui?”

“Ân.”

“Nhớ anh?”

“Ân.”

Sau khi trầm mặc thật lâu, anh mở miệng nói: “Anh cũng nhớ em.”

Thời Gia Nhiên rõ ràng nghe được thanh âm ồn ào bên kia điện thoại: “Anh Thích, anh thật tao a.”

“A, chịu không nổi!!”

Tâm tình Thời Gia Nhiên tốt hơn chút, hỏi anh: “Bên cạnh anh còn có người a?”

“Ân, đồng nghiệp của anh, cùng tới phá án.”

“Nga, em không quấy rầy anh chứ, các anh bận việc đi.”

“Không vội, còn em, đang làm gì?”

“Uống rượu vang đỏ.”

“Đừng uống nhiều quá.”

“Không nhiều, chỉ một ly.”

Hai người nói chuyện câu được câu không, vậy mà cũng qua một giờ, sau khi cúp điện thoại, Lâm Thích chụp ảnh khách sạn gửi cho cô —— nhìn xem điều kiện khách sạn có bao nhiêu khó khăn.

Thời Gia Nhiên hào phóng mà ấn 1314 gửi cho Lâm Thích —— anh thuê phòng một mình đi.

Lâm Thích nhìn số 1314, lại gửi 520 cho cô, trộm chụp một bức ảnh gửi cho cô—— không cần, đơn vị có tiêu chuẩn, làm quá sẽ không tốt.

*

Cách lúc Thời Gia Nhiên đi nước ngoài càng ngày càng gần, cô bỗng thấy rất lo lắng.

Khi Thời Gia Nhiên đến tìm Lâm Thích cũng không báo trước cho anh, ở cửa cục cảnh sát, cô ngồi trong xe, nhìn thấy cô gái mặc váy màu vàng xách theo trà sữa đang đợi ai đó, vào lúc nhìn thấy Lâm Thích đi ra nhận lấy cốc trà sữa, Thời Gia Nhiên cả người trấn động.

Cô thu hồi ánh mắt, nhìn chiếc đồng hồ ở vị trí ghế phụ cô cố ý chuẩn bị, cảm thấy cả người có chút lạnh.

Lâm Thích thấy biển số xe của cô, chạy nhanh đuổi theo, Thời Gia Nhiên căn bản không cho anh cơ hội giải thích, cô nghĩ có lẽ bản thân đã tự mình đa tình, cô chán ghét cảm giác đơn phương.

Điện thoại vẫn luôn kêu, cô biết là anh, lại không muốn nhận điện thoại.

Cô xuất ngoại đã gần nửa tháng, Lâm Thích không gọi được cho cô, đến nơi cô sống cũng không tìm thấy, anh luống cuống rối loạn, biết cô đang hiểu lầm, mặc kệ giải thích như thế nào cũng không làm được gì.

Chiến tranh lạnh giống như đã chia tay, Thời Gia Nhiên cũng không thoải mái như trong tưởng tượng, ngược lại sẽ thường nhớ tới Lâm Thích, thậm chí cảm thấy cô đơn, những lúc cô thấy cô đơn cũng nghĩ tới việc tìm hiểu người đàn ông khác, nhưng cũng không giải quyết được gì.

Hai tháng sau, bạn tốt Tô Ngọc kết hôn chớp nhoáng, Thời Gia Nhiên trở về nước.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Thời Gia Nhiên bị Lâm Thích canh ở cửa đại sảnh, cô bất động thanh sắc mà âm thầm hít vào một hơi, chờ Lâm Thích rời đi, ai ngờ anh liền nhìn mình thẳng tắp như vậy, ánh mắt đen thâm sâu hút hồn mang chút ý cười, lập tức mê hoặc cô.

Anh đi lên phía trước, vò đầu cô: “Đã lâu không gặp, không có gì muốn nói với anh sao?”

“Không có.” Dứt lời, cô làm bộ muốn đi, không ngờ trên eo bị siết chặt, cánh tay mạnh mẽ quấn quanh, cả người cô bị ấn vào trong l*иg ngực rộng lớn.

“Em còn muốn chạy? Em đọc tin nhắn giải thích của anh chưa?” Hơi thở ướt nóng phả bên tai, nhiệt độ nóng bỏng phả lên bờ vai lộ ra ngoài, giống như sợi lông vũ mỏng manh, trêu chọc thân thể mẫn cảm của cô.

“Không có.” Cô vẫn lạnh giọng như cũ.

“Anh đang nghĩ, có phải em đang để ý anh có quan hệ với người khác hay không, cho nên mới không quan tâm anh.” Gương mặt tuấn tú chợt đến gần đối diện với gương mặt cô, quang minh chính đại, không kiêng nể gì.

“Anh thân mật với ai đâu liên quan gì tới tôi, anh cũng không cần giải thích với tôi, tôi cũng không có hứng nghe.”

“Thời Gia Nhiên, kết hôn với anh đi.” Giọng nói hơi khàn phả bên tai, đây không phải lần đầu cô nghe được anh nhắc tới chuyện kết hôn, trên đường trở về, cô vẫn luôn nghĩ nếu gặp được Lâm Thích sẽ thế nào, có thể sẽ vô cùng bình tĩnh, làm bạn bè, hay là người xa lạ, nghĩ tới rất nhiều trường hợp, nhưng không nghĩ tới anh sẽ vào hai tháng sau lại lần nữa nhắc tới chuyện kết hôn.

“Muốn kết hôn như vậy, anh nên đi tìm em gái nhỏ của anh đi.”