Chương 6: Lệnh đuổi khách

Thời Gia Nhiên sắp xếp y tá thực tập giúp Lâm Thích suốt quá trình làm kiểm tra, lúc y tá thực tập trở về hai mắt tỏa sáng mà thảo luận về Lâm Thích, cả phòng đều tranh nhau muốn đi kiểm tra giường 14, Thời Gia Nhiên lại một giây cũng không muốn ở chung cùng Lâm Thích.

Buổi tối, Thời Gia Nhiên làm ca đêm, vào lúc cô đang viết bệnh án, tiếng gõ cửa vang lên, cô không ngẩng đầu, mở bệnh án ra nhìn trị số, lễ phép hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.”

Thời Gia Nhiên đã lâu không gặp Lâm Thích, không biết vì sao, mới vừa nghe giọng nói đã có thể nhận ra là anh.

Cô không muốn đối diện với ánh mắt của anh, đối tượng tình một đêm xuất hiện ở nơi làm việc, trong lòng cô có chút khó xử.

“Có nơi nào không thoải mái?” Cô bình tĩnh hỏi anh.

“Không có.”

Thời Gia Nhiên ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của anh, trái tim đập thình thịch, mấy năm không gặp, anh càng thêm bình tĩnh vững vàng, trầm tĩnh mà lại trang nghiêm khiến Thời Gia Nhiên suýt chút nữa đã quên mấy năm trước anh nghe được mình nói tình một đêm, cái loại biểu tình thất thố hoảng loạn này.

“Vậy có chuyện gì tìm tôi sao?”

“Chuyện tôi bị bệnh bọn họ không biết.”

Làm bác sĩ, bệnh tình của người bệnh là chuyện riêng tư, nhưng là em trai Lâm Thanh, Thời Gia Nhiên trước kia có lẽ sẽ lấy cơ hội này để đến gần Lâm Thanh, hiện tại cô quả quyết sẽ không như thế.

Cô nhướng mày nói: “Tôi có đạo đức nghề nghiệp của mình.”

Anh đi vài bước về phía trước, dáng đi có chút khác thường, không hề ảnh hưởng đến dáng người cao thẳng của anh, tiếng nói trầm thấp dễ nghe trên đỉnh đầu cô vang lên: “Chị, đạo đức nghề nghiệp của chị, ở chỗ anh tôi kia hẳn là lúc có lúc không đi.”

Thời Gia Nhiên thấy anh đột nhiên tới gần, hơn nữa tiếng gọi chị nà của anh khiến cả người cô không được tự nhiên, vội vàng đứng lên: “Cậu yên tâm, tôi đã rất lâu không liên lạc với Lâm Thanh, huống hồ báo cáo kiểm tra của cậu tôi đã xem qua, vấn đề không lớn.”

Đuôi lông mày Lâm Thích hơi nhếch lên, bộ dáng buộc tóc đuôi ngựa của Thời Gia Nhiên cùng làn da phấn nộn trắng nõn, con ngươi sáng ngời phản chiếu toàn bộ đều là hình ảnh của anh.

Anh giống như không có việc gì mà câu môi nói: “Chị, tôi còn chưa ăn cơm chiều.”

Thời Gia Nhiên trố mắt, miệng khẽ nhếch: “Ha?”

“Nơi này là địa bàn của chị, chị không nên làm hết lễ nghĩa của chủ nhà sao?” Tầm mắt Lâm Thích nóng rực dừng trên đôi môi đỏ mọng mê người của cô.

Thời Gia Nhiên bị anh nhìn chăm chú đến không được tự nhiên, trái tim có dòng điện sẹt qua, cảm giác tê dại mấy năm nay chưa từng có, trong đầu cô hiện lên hình ảnh nhỏ vụn một đêm tình kia.

Cô rũ mí mắt, hỏi: “Muốn ăn gì?”

Nói rồi mở giao diện gọi đồ ăn ra, đưa qua: “Cậu chọn đi, tôi trả tiền.”

Khi Lâm Thích tiếp nhận, anh nắm tay cô trong lòng bàn tay, mặt mày anh tuấn mỉm cười nhìn cô: “Tay chị vẫn lạnh như vậy.”

Lòng bàn tay ấm áp, vết chai mỏng bám vào tay cô, cô vừa kinh ngạc càng thêm hoảng hốt, cô cũng không bài xích động tác khinh bạc như vậy của anh.

Bàn tay ấm áp khô ráo dừng lại trên tay cô một lát liền buông lỏng ra, tay cô vẫn như cũ đặt giữa không trung, trong lòng lại có cảm giác buồn bã mất mát.

Ngón tay dài mảnh của Lâm Thích di chuyển trên màn hình, Thời Gia Nhiên lại nghĩ tới đêm mấy năm trước, anh dùng ngón tay vuốt ve hoa huyệt non mềm, chậm rãi cắm vào, cô đau phải gọi ra tiếng, anh vừa hôn cô vừa nói chị không cần sợ, một chút sẽ không đau.

Anh gọi xong cơm hộp, không lập tức trả lại điện thoại, nhẹ nhàng sờ sờ di động, nhàn nhạt nói: “Màn hình di động hỏng rồi.”

Thời Gia Nhiên ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, ánh mắt thâm trầm, khí chất hoàn toàn bất đồng so với vừa rồi khi gọi chị, không biết đến tột cùng anh muốn làm gì, khóe miệng cô cong lên: “Miếng dán màn hình bằng thuỷ tinh công nghiệp rơi vỡ rồi, không ảnh hưởng.”

Lâm Thích hơi cong khóe môi, đem điện thoại trả về: “Ôp điện thoại trước kia chị tặng cho anh tôi giờ vẫn còn ở chỗ tôi.”

Thời Gia Nhiên kinh ngạc mà nhìn anh, anh hẳn là biết quan hệ giữa cô và Lâm Thanh có bao nhiêu xấu hổ, vào lúc Lâm Thanh sắp kết hôn lại nhắc đến anh ấy, tính tình cô không tốt chút nào hạ lệnh đuổi khách: “Tôi còn phải làm việc, thân thể cậu không thoải mái nhanh trở về phòng bệnh đi.”

Lâm Thích nhìn bộ dáng cô rầu rĩ tức giận, khóe miệng ngậm cười đi ra khỏi văn phòng.

Lúc cơm hộp tới, Thời Gia Nhiên muốn gọi y tá tới đưa qua, lại lo lắng người khác suy nghĩ linh tinh, lén lút đi vòng một vòng hành lang mới tới phòng bệnh.