Chương 7: Đêm đó chị cắn, chị kêu đau

Gần đây giường bệnh không quá kham hiếm, Lâm Thích lại được phía trên chiếu cố, phòng bệnh hai người cũng biến thành phòng đơn.

Khi Thời Gia Nhiên kiểm tra phòng thường sẽ không gõ cửa, cũng hoàn toàn không cảm thấy người bệnh từ phòng tắm đi ra có gì không ổn, nhưng giờ phút này khi Lâm Thích tắm xong đi ra, nửa người trên trần trụi, thân thể tinh tráng màu bánh mật, cơ bắp nhô lên gợi cảm, kéo dài đến tuyến nhân ngư.

Mái tóc ướt nhỏ giọt, ngũ quan tuấn lãng bị động tác chà lau che đậy, như ẩn như hiện.

Trong không khí tràn ngập mùi dầu gội hoặc là mùi sữa tắm , Thời Gia Nhiên tim đập có chút hỗn loạn, đôi mắt không biết nên nhìn nơi nào.

Lâm Thích kinh ngạc vài giây, sau khi nhìn thấy hộp cơm trong tay cô, anh với lấy chiếc áo thun được để gọn gàng trên giường tròng lên đầu.

Thời Gia Nhiên thừa dịp anh đang mặc áo, ngắm nhìn cơ bụng săn chắc, tâm thình thịch nhảy loạn, cô buông hộp cơm vội vàng nói: “Cơm hộp của cậu tới rồi, ăn xong nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lâm Thích gọi cô lại: “Ngực tôi có chút ngột ngạt.”

Lúc anh tới gần, tim cô không khỏi đập nhanh hơn, trên người từng dòng điện chạy qua, cảm giác tê tê dại dại làm cô nói không nên lời đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

“Ân? Nơi nào?” Cô xuất phát từ bản năng nhìn vị trí ngực anh, trong đầu lại chợt nhảy ra cơ ngực bánh mật của anh.

Thời Gia Nhiên cũng không phải quá thích mãnh nam, lúc ấy cùng bạn tập thể hình có gặp vài huấn luyện viên tập thể hình, ánh mắt bọn họ trần trụi làm cô cảm thấy không thoải mái, thời gian lâu dần, cô đối với khái niệm mãnh nam liền dừng lại ở huấn luyện viên tập thể hình.

“Chị trở về lấy ống nghe bệnh lại đây nghe cho tôi đi, tôi cảm thấy không tốt lắm.” Lâm Thích ngồi trở lại giường đưa lưng về phía cô.

Thời Gia Nhiên nhíu mày đi lên trước, Lâm Thích nhanh chóng xốc chăn lên nằm trên giường, giọng nói của cô trở nên khẩn trương: “Lâm Thích? Cậu không sao chứ? Nơi nào không thoải mái? Đã bao lâu?”

Lâm Thích đắp chăn, khóe miệng hơi hơi giơ lên.

Thời Gia Nhiên sửng sốt khi thấy nụ cười của anh, thần sắc lo lắng mà đi vòng vèo trở lại văn phòng lấy ống nghe bệnh.

Lần nữa trở lại phòng bệnh, Lâm Thích đã mở cơm hộp ra, bình yên vô sự mà ăn.

Thời Gia Nhiên có chút tức giận, tay nhéo ống nghe bệnh, cắn chặt răng nói: “Còn không thoải mái sao?”

Lâm Thích buông đũa, đậy nắp cơm hộp, dùng mu bàn tay xoa xoa miệng, sườn mặt anh tuấn có vài phần giống Lâm Thanh, Thời Gia Nhiên hoàn toàn không thể từ trên người Lâm Thích tìm kiếm bóng dáng thuộc về Lâm Thanh, bọn họ không phải cùng một kiểu người.

Lâm Thích đứng lên, đi đến trước mặt Thời Gia Nhiên, hào phóng mà xốc quần áo lên, ngực lỏa lồ, hơi thở mê người, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, Thời Gia Nhiên nao nao.

Anh cách cô một bước xa, nếu là người khác, Thời Gia Nhiên sẽ cảm thấy mình bị đùa giỡn.

Nhưng người đối diện là Lâm Thích, Lâm Thích thân là một cảnh sát.

“Chị, chị tới nghe một chút đi, hiện tại tôi cảm thấy không tốt lắm.”

Thời Gia Nhiên ngẩng đầu thấy được nụ cười nhạt trên mặt anh, khóe miệng có vẻ hơi câu lên, giọng nói thâm trầm, không giống thời niên thiếu thanh thuần, nhiều hơn sự lắng đọng lại khàn khàn, tựa hồ lộ ra ám chỉ tìиɧ ɖu͙©.

Thời Gia Nhiên ý thức được mình luôn ở trong mọi tình huống mà tự hỏi, bên tai tê dại, tâm loạn như ma, hô hấp có chút hỗn độn, lòng bàn tay nắm chặt ống nghe bệnh bởi vì khẩn trương mà ra mồ hôi.

Anh duỗi tay bắt lấy tay cô hướng lên ngực mình, đem mặt gần sát cô, ở bên tai cô nói nhỏ: “Chị, chị nghe một chút đi.”

Hai người cách nhau thật sự rất gần, trên người anh có hơi thở sạch sẽ, mang theo chút hương vị ánh mặt trời độc nhất tỏa khắp chóp mũi cô, trong lúc nhất thời cô quên rút tay mình về, càng là do đầu ngón tay ấm áp của anh mang đến cảm giác an toàn trước nay cô chưa từng có.

Anh chỉ vào vết sẹo trên bả vai nói: “Chị, còn nhớ vết sẹo này vì sao lại có không?”

Trái tim Thời Gia Nhiên đập thình thình, lúc này mới nhớ tới đây là bệnh viện, tùy lúc đều sẽ có y tá nhìn thấy cô đứng trong phòng bệnh nam lôi lôi kéo kéo, cô hoảng loạn mà thu hồi tay: “Nếu cậu không có gì không thoải mái, vậy tôi đi đây, ban đêm có gì dị thường trực tiếp rung chuông là được.”

Cô mới vừa xoay người muốn đi, bàn tay ấm áp bao phủ lên tay cô, cả người cô cứng đờ, quay đầu lại vừa định phát hỏa, Lâm Thích lẳng lặng mà nhìn cô nói: “Đêm đó chị cắn, chị nói chị rất đau.”