Chương 2.1: "Hình như tớ...sắp xong rồi."

Tống Lê đột ngột dừng lại, bất chợt nhận ra điều gì đó.

Cô vội vàng hỏi: [Có phải là ngài Thịnh của Tập đoàn Thịnh thị không ạ? [lễ phép mỉm cười.jpg].]

Trần Đan Dục lạnh lùng trả lời: [Đúng vậy.]

Tống Lê đứng chôn chân tại chỗ, như bị hóa đá.

Thảo nào cứ kiên quyết mà đẩy chuyện này cho cô...Hóa ra là không ai dám đi.

Thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, Tô Đường Niên nói: "Sao vậy? Cậu còn đang nghĩ đến anh đẹp trai trong giấc mơ lúc nãy à ?"

Tống Lê dần rơm rớm nước mắt.

“Hình như tớ...sắp xong rồi.”

...

Mặc dù tiếng nói của những người phản đối việc tái cấu trúc là vô cùng mạnh mẽ, thường có những người thầm mắng và oán hận chủ nghĩa tư bản, nhưng trên thực tế họ đều là những người miệng cọp gan thỏ.

Khi hay tin người nhập viện là tam thiếu gia tà đào của nhà họ Thịnh đó, một đám người lộ rõ nguyên hình và chạy tán loạn trong phút chốc.

Tống Lê chưa bao giờ công khai mối quan hệ của mình với Cận Thời Văn, cô không có lai lịch và chỉ có một mình nên trở thành con cừu non bị đẩy ra ngoài làm thịt một cách tàn nhẫn.

Đêm trước khi gửi đầu cừu, Tống Lê đã có một giấc mơ về người đàn ông này.

Trong mơ Thịnh Mục Từ cũng đáng sợ giống như bên ngoài giấc mơ, nghe tiếng thôi cũng làm cho người ta sợ vỡ mật. Cô đi vào phòng vip901, trong phòng bệnh mờ ảo trắng tinh, dưới ánh sáng mỏng manh, anh đang nằm nghiêng trên giường bệnh, khi cô không chút phòng bị mà tiến đến, trong nháy mắt anh biến thành một con sư tử lớn, hung hăn há miệng hướng về phía cô...

Sáng sớm hôm sau, Tống Lê tỉnh dậy như một cây súng cao su.

Thời gian không còn nhiều, cô không rảnh để suy nghĩ về sự dữ dội trong giấc mơ của mình, nhanh chóng đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, ra ngoài bắt tàu điện ngầm rồi vội vã đến văn phòng, ít nhất cô cũng không bị trễ.

"Tống Lê—"

Tống Lê vừa khoác chiếc áo blouse trắng, vén mái tóc dài dày ra sau, kéo căng dây chun chuẩn bị buộc lại, theo giọng nói lanh lảnh ngẩng đầu lên, liền thấy dáng người đầy đà của Trưởng khoa Trần Đan Dục đang đi đến trước bàn làm việc của cô, với khuôn mặt lạnh lùng.

Tống Lê không ngạc nhiên khi bà ta có biểu cảm này đối với cô vì dù sao chức vụ của cô cũng thấp hơn bà ta.

Vạn Diêu là một ngoại lệ, dù sao cô ấy cũng là cháu gái của viện trưởng.

“Cô Trần.” Tống Lê đứng dậy, ngón tay nhanh nhẹn quấn sợi dây thun lại hai lần, vuốt lại những sợi tóc mai còn sót lại, yên lặng chờ chỉ thị.

Trần Đan Dục ném hồ sơ bệnh án và báo cáo lên máy tính để bàn của cô: “Phòng vip901, chủ nhiệm Lý đã đi làm kiểm tra, vào ca trực rồi kiểm tra phòng đi.”

Tống Lê trả lời: “Được.”

Cô cũng không nói nhiều với cô Trần này, quyết định tự mình đi xin chủ nhiệm cùng nhau kiểm tra phòng, đương nhiên cũng phải tuân theo quy củ.

Trần Đan Dục giống như đã nhìn thấu được suy nghĩ của cô, hạ giọng: “Em có biết người nằm trong phòng bệnh đó là ai không? Bác sĩ riêng của Thịnh tiên sinh đã bay đến Nam Nghi rồi, vì vậy chúng ta không cần lo chuyện bao đồng, em chỉ cần làm theo quy trình là được, không được liên lụy đến chủ nhiệm Lý, có nghe thấy không hả?”

"...Ồ." Tống Lê gạt bỏ suy nghĩ của mình.

Cô đã hiểu, hóa ra những gì Trần Đan dục nói là đặc thù, có nghĩa là vị Thịnh tiên sinh này có thân phận đặc biệt, một số thông tin không được tiết lộ ra ngoài và phải được giữ bí mật tuyệt đối, ngay cả báo cáo chẩn đoán cũng có thể không hoàn toàn là sự thật.

Vốn thực sự là gốc rễ của mọi chuyện ác.

Diễn một đoạn phim cắt cảnh vô ích, làm chận trễ thời gian cô đến phòng khám bệnh học tập và thực hành.

Tống Lê nói thầm trong bụng.

Câu cuối cùng của Trần Đan Dục đã được điều chỉnh thành âm lượng bình thường: "Đêm nay Vạn Diêu được nghỉ phép, em trước tiên đến thay trực ở phòng cấp cứu cho cô ấy đi."

Tống Lê kinh ngạc há hốc mồm trong giây lát.

Lại tới nữa?

Lời nói lúc trước và lời nói lúc sau khác nhau ở chỗ nhờ giúp đỡ, đúng là lời tuyên bố có kinh nghiệm.

“Vất vả rồi, Tống Tống.” Vạn Diêu ở đầu tai bên trái có một giọng nói ngọt ngào và nụ cười quyến rũ.

“...”

Đúng là sắc mặt đắc ý của kẻ phản diện! Không có! Mắt! Xem!

Tống Lê ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nổi: “Không vất vả.”

Cuộc sống thật cay đắng.

Trần Đan Dục đút hai tay vào túi áo blouse, lạnh lùng nói: “Còn có vấn đề gì sao?”

Tống Lê mỉm cười: “Không có, còn cô thì sao?” Cứ cho là vậy đi.

Trần Đan Dục: “?”

“Em đi ngay đây.” Trước khi bà ta kịp phản ứng, Tống Lê đã đeo chiếc kính gọng vàng với tròng kính chưa đến 100 độ, cầm hồ sơ bệnh án và báo cáo rồi rời đi với một nụ cười tỏa nắng.

Mặt không đổi sắc đi ra khỏi văn phòng, khóe miệng Tống Lê sụp xuống trong nháy mắt, cô tăng tốc độ đi bộ, lấy điện thoại di động ra, truy cập vào wechat và kể khổ với Tô Đường Niên về toàn bộ quá trình của Trần Đan Dục và tội ác của Vạn Diêu.

Tô Đường Niên: [Bị phụ nữ xấu xa bài xích có hai nguyên nhân.]

Tô Đường Niên:[Bạn xinh đẹp.]

Tô Đường Niên: [Bạn ưu tú.]

Đúng vậy.

Tống Lê bình tĩnh lại một chút.

Tô Đường Niên ở phương diện này rất giỏi dụ dỗ cô: [Có một chút nhan sắc cũng đủ rồi, tại sao cậu lại xinh đẹp đến mức có thể thay đổi biên giới cho ba trăm năm yên bình! Cậu người phụ nữ này cứ như vậy lại còn có trí tuệ!A a a a đáng giận! Cô tiên nữ nhỏ Lê Lê của chúng ta thật mê người!!]

Rắm cầu vồng thả đúng chỗ, Tống Lê đột nhiên hụt hơi.

Cô một lần nữa cười rộ lên, do dự một chút rồi nhấn vào wechat của Cận Thời Văn, nói với anh tối nay cô phải trực ca đêm, sau đó bỏ điện thoại vào túi và đi đến văn phòng của chủ nhiệm Lý.

*

Gần chín giờ sáng, sau khi kiểm tra tổng quát phòng bệnh, Tống Lệ một mình đi lên tầng 9 VIP của khu nhà điều trị dành cho bệnh nhân nội trú.

Chỉ có phòng 901 là có bệnh nhân, tầng lầu thực sự rất yên tĩnh.

Trước cửa, Tống Lê do dự một lúc lâu, đỡ mắt kính rồi ấn chuông cửa với quyết tâm chịu chết.

Sau vài giây, cánh cửa mở ra.

Tống Lê trong phút chốc lấy lại tinh thần.

Một thanh niên trẻ tuổi xuất hiện trước mặt, đầu cắt ngắn, cao gầy, nước da hơi ngâm đen, mặc một chiếc áo hoodie dày cộp, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô một lúc lâu, không hiểu sao có cảm giác như sói giả danh bà ngoại mở cửa cho cô bé quàng khăn đỏ.

Tống Lê khẽ nuốt nước miếng: "Xin chào, tôi là..."

“Cứ gọi tôi là Hứa Diên.” Chàng trai đột nhiên nở nụ cười tiêu chuẩn với tám cái răng, thần sắc ôn hòa.

“...?”

Tự mình khai báo, cô không hiểu đây có phải là nghi thức xã giao mới hay không?

Tống Lê cũng hùa theo mà cười một cái, chỉ tay vào trong phòng bệnh: “Anh Hứa, cho hỏi bây giờ có tiện không?”

Hứa Diên lấy lại tinh thần: “Ồ...cô là bác sĩ phụ trách đúng không?”

Vừa nói, cậu ta vừa nhìn bảng tên trên ngực cô.

Vốn dĩ Tống Lê muốn nói cô không phải là bác sĩ phụ trách, chỉ là kiểm tra phòng bệnh, nhưng Hứa Diên không cho cô cơ hội giải thích, liền quay đi và cười nói: “Rất tiện! Bác sĩ Tống, mời vào.”

“...”

Bác sĩ phụ trách thì bác sĩ phụ trách đi, dù sao cũng không ai dám phụ trách.

Tống Lê là lần đầu tiên đến nơi này và thực sự ngạc nhiên khi nhìn thấy căn phòng.

Đây là gian phòng bệnh xa hoa duy nhất của bệnh viện số 2 Nam Nghi, nó có nội thất bằng gỗ nguyên khối, ánh sáng mặt trời từ phía nam tràn ngập, nhà bếp và phòng khách mới toanh, cùng nhiều phòng ngủ độc lập, có thể so sánh với dãy phòng trong khách sạn năm sao .

Có một chiếc giường bệnh có thể di chuyển được cạnh cửa sổ trong phòng khách.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ sát đất không dính bụi trần, tỏa ánh vàng rực rỡ trong phòng, như thể được rắc một nắm vàng vụn.

Người đàn ông nằm thẳng trên giường, góc nghiêng khuôn mặt sắc nét và rõ ràng, hòa vào ánh sáng. Trên cánh tay phải của anh ta đeo đai hồi phục vai y tế, không mặc áo bệnh nhân mà mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa đen tao nhã, hai chân buông thõng. Áo ngủ rộng thùng thình nhưng không giấu được dáng người vượt trội và đôi chân dài miên man.

Dường như ống kính đóng băng ở khung hình hấp dẫn nhất của bộ phim.

Anh ta bị thương, hai mắt lặng lẽ nhắm lại, vẻ mặt đờ đẫn, giống như một con sư tử ngủ say trên đỉnh núi tuyết.

Giống như đã phạm một tội ác khiến người ta không dám lại gần.

Tống Lê đứng từ xa, nhìn không rõ.

Nhưng trước khi kịp nhận ra, cô đã cảm nhận được luồng khí áp bức mạnh mẽ từ người đó.

“Duyệt Đồng là một cô gái rất tốt, con không trả lời wechat của con bé thì mẹ cũng không nói, người ta biết con bị tai nạn nên mới cố ý quan tâm một chút, kết quả con lại kéo số của người ta vào danh sách đen là có ý gì?”