Chương 2.2: "Con thích tiên nữ trên trời."

Giọng nói phát ra từ giường bệnh, có một chiếc điện thoại di động đang gọi, được đặt trên chiếc bàn cạnh giường ngủ và bật loa ngoài, những câu hỏi tức giận của người phụ nữ giống như tiếng súng liên thanh.

Tống Lê bối rối.

Đang trình diễn bí mật của hào môn sao? Có thể không giấu giếm mà công khai cho cô nghe như vậy?

Hứa Diên đóng cửa đi tới, thấp giọng nói với cô: “Anh ba của tôi rất nhanh sẽ hết giận, bác sĩ Tống ngồi ở đây chờ một chút nhé.”

Tống Lê cười một cái.

Cô đương nhiên không muốn đắc tội vị Phật gia này, chỉ có thể chậm rãi ngồi xuống sô pha bên cạnh.

Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục: “Nói chuyện!”

Sau khi bên kia càm ràm gần nửa ngày, người đàn ông cuối cũng cũng lè lưỡi, từ bi mà đáp lại một tiếng.

“Ồn ào quá.”

Tống Lê rũ mắt, ngoan ngoãn ngồi chờ.

Giọng nói này thật dễ nghe, nhàn nhạt cũng không kém phần nặng nề, lộ ra một nguồn năng lượng lười biếng.

Người ở đầu dây bên kia điện thoại tựa hồ như đã hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh lại, sau đó nói tiếp: “Sự lễ phép của con đâu? Tu dưỡng đâu? Không hợp nhau là một chuyện, nhưng ít nhất con cũng phải thân thiện với người ta một chút chứ?”

“Ừm, cũng hợp lý.” Người đàn ông tán thành.

“Vậy con cứ làm như vậy đi!”

Chỉ nghe giọng điệu không chút để ý của anh ta: “Con không có ý đó.”

"..." sẽ không đánh nhau, phải không? Tống Lê bắt đầu lo lắng.

Cuộc gọi im bặt ba giây, người đầu dây bên kia trực tiếp mắng: "Con có bệnh à?"

Người đàn ông với khuôn mặt không có cảm xúc: “Con đang ở bệnh viện.”

“...Cứ phải cãi nhau với mẹ con mới vui đúng không?”

“Con có thể trực tiếp thực hiện?”

“Thịnh Mục Từ!”

Người phụ nữ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, bà ấy gần như gầm lên, hét thật to tên anh.

Nghe ba chữ này, tim Tống Lê bất giác đập nhanh một nhịp.

Vị Thịnh tam gia này quả nhiên rất kiêu ngạo, cô sẽ mất cái đầu cừu của mình mất, a a a.

Bên kia, Thịnh Mục Từ bất đắc dĩ thở ra, giống như còn chưa tỉnh ngủ, thanh âm có chút khàn khàn: "Sầm nữ sĩ, sao lại nói một chuyện không thể xảy ra làm gì chứ?"

Nghe được anh có thể nói tiếng người, Sầm Phức thẳng thắn nói: “Con có thể cho mẹ biết nguyên nhân không, tướng mạo và xuất thân của Duyệt Đồng, có chỗ nào không hợp ý con?”

“Bát tự.” Thịnh Mục Từ nhẹ giọng đáp.

“...Con đây là muốn chọc mẹ tức chết à?” Sầm Phức đột nhiên hỏi một cách bình tĩnh.

Cũng vẫn phải chừa chút mặt mũi cho mẹ mình, Thịnh Mục Từ chậm rãi nói một lần nửa: “Cô ta chỗ nào cũng tốt, con không thích.”

Tống Lê: “?”

Sầm Phức kiềm nén cơn giận của mình lại: “Vậy con thích cái dạng gì?”

Anh còn chưa nói xong câu tiếp theo, trong phòng khách đã kịp thời có một giọng nói khác xen vào, cười giải thích: "Này! Dì Sầm, xin dì bớt giận, anh ba thực sự chưa gặp được cô gái nào vừa ý, cũng không cố ý chọc giận dì đâu!”

Hứa Diên cầm dĩa trái cây, cười vui vẻ đi ra khỏi phòng bếp.

Người ở đầu dây bên kia không tin, còn tàn nhẫn vạch trần: "Dẹp đi, hai người các con đều giống nhau như vậy, từ lời nói đến một cái chấm câu ta cũng sẽ không tin."

Tống Lê mím môi nhịn cười.

Hứa Diên: “...”

Tiên đế gầy dựng sự nghiệp chưa được phân nữa mà đã chết giữa đường rồi.

“Thịnh Mục Từ.” Sầm Phức lại gọi tên anh một lần nửa, giọng điệu nghiêm túc và nặng nề hơn: “Lời mẹ nói lúc trước, con cứ muốn một hai phải đến Nam Nghi thì cứ đến, nhưng con không được tranh cãi với anh trai con về chuyện của bệnh viện, có hiểu không?”

Nghe những lời này, Thịnh Mục Từ lập tức cau mày.

Anh dùng hai ngón tay nhéo sống mũi, nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói trầm thấp có thể nghe ra rõ ràng u ám: "Con trai mẹ còn nằm trong bệnh viện."

Sầm Phức đương nhiên cũng đau lòng, sau một hồi trầm lặng, bà ấy cứng rắn nói: “Chưa vào nhà tang lễ thì cũng đâu có gì to tát, không phải trước kia con đã nói rồi sao? Con sẽ không để mẹ phải lo lắng?”

Thịnh Mục Từ nở một nụ cười trào phúng, cong khóe môi.

“Được rồi, nói đến đây thôi, con sẽ làm như vậy, mẹ nghỉ ngơi đi.”

Giọng điệu của anh ta mang đậm hương vị Bắc Kinh, nhưng không cà lơ phất phơi mà lại thong thả ung dung, càng làm tôn lên vẻ lười biếng và kiêu ngạo của quý tử nhà quý tộc.

Tống Lê nhớ lại, lần cuối cùng cô nghe thấy giọng Bắc Kinh đặc biệt như vậy là khi cô 5 tuổi.

“Con lại muốn qua loa cho xong chuyện à, hôm nay con phải nói rõ cho mẹ!” Sầm Phức không thỏa hiệp, chuyển hướng câu chuyện trở về.

“Làm giống như con không thể sống qua ngày mai vậy?”

“Đừng tỏ vẻ đáng thương, con nói ngay, đến cuối cùng cô gái như thế nào mới khiến con coi trọng?”

Thịnh Mục Từ giả vờ suy nghĩ trong hai giây.

“Được rồi, vậy mẹ nghe cho kỹ.” Anh lười biếng nói: “Con thích tiên nữ trên trời.”

“...” Khóe miệng Tống Lê giật giật.

Người này, lại vội vàng lao vào tìm chửi.

“Không phải, anh ba, tiên nữ cũng không thể hạ phàm được đâu? Anh thật là...thôi bỏ đi.” Hứa Diên nghe không nổi nữa, đề nghị anh kiềm chế lại.

Trước khi Sầm Phức nổi giận, Hứa Diên đã đặt đĩa trái cây trước mặt Tống Lê và bước tới kiểm soát cục diện một cách sáng suốt: “Hãy nói về điều gì đó thực tế tí đi anh ba, ví dụ như anh thích tóc dài hay tóc ngắn, cao hay thấp, đáng yêu hay gợi cảm, dịu dàng hay thô bạo, cận thị hay viễn thị...”

“?” Thịnh Mục Từ chậm rãi nâng hàng mi như quạ, lộ ra một đôi mắt lạnh lùng, con ngươi giống như mặt trời lặn sát mặt biển, giếng cổ không gợn sóng.

“Con gái của chú Lý cũng bị viễn thị.”

Liếc nhìn ánh mắt bình tĩnh của anh, Hứa Diên đứng thẳng người, hai tay khoanh trước bụng, thăm dò hỏi: "Cô Lý kết hôn rồi lại ly hôn đó hả? Cô ấy không phải đã về hưu rồi sao?"

“Cậu cũng biết?” Thịnh Mục Từ hờ hững hỏi.

Ai mẹ nó tiêu chuẩn tìm bạn đời sẽ là viễn thị? Hỏi cái rắm.

“...Ồ.” Hứa Diên hiểu ra.

Anh ba không thích chị Lý như vậy.

“Hai người các con cứ độc thân cả đời luôn đi!” Sầm Phức sắp ngất xỉu vì lời nói thiếu đạo đức của bọn họ, hung hăn nói một câu rồi lập tức cúp điện thoại.

Tống Lê khi cười cũng không quá lớn, không tự chủ được phát ra một tiếng cười khẽ, lập tức vùi mặt quan sát mình đôi giày da nhỏ bằng phẳng như không có chuyện gì xảy ra.

Hứa Diên có đôi tai chó, tìm kiếm âm thanh, nhìn qua giường bệnh đến sảnh giữa, và thấy Tống Lê đang ngồi bên ghế sô pha.

Cậu ta bắt đầu nghĩ...

Dì Lý, ngoài năm mươi, viễn thị, tóc ngắn xoăn và khô, là một bà thím ngang ngược, suốt ngày trang điểm đậm, mặt như một lớp bột, không thấy nốt ruồi đâu cả. sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, là một bà lão nhỏ thời thượng

Còn bác sĩ Tống, trông cô ấy trẻ trung, giống như mới mới mười tám tuổi, đeo một chiếc kính gọng vàng mỏng, tròng kính rất mỏng, chắc là cận thị độ thấp, mái tóc buộc hờ hững màu đen, dài, thẳng, sáng và mềm mại , diện mạo trông trong sáng mang theo hương vị ngọt ngào, chẳng phải cô ấy là một nàng tiên nhỏ đang sống dịu dàng và trầm tính sao.

Đặc biệt là nốt ruồi nhỏ màu đỏ bên cánh mũi phải vô hình tạo cảm giác quyến rũ.

Nhìn nhau khi mở cửa, cậu ta suýt tưởng mình đang ở trong cốt truyện của một trò chơi nhập vai lấy chủ đề người lớn.

“Anh ba, lúc nãy anh cứ trực tiếp khai báo chứng minh thư của bác sĩ Tống không phải là xong rồi sao.” Hứa Diên vui vẻ nói đùa.

Kiểu đối lập hoàn toàn với loại hình mà anh ba phiền chán, mẫu người lý tưởng giống như trong suy nghĩ của anh ba.

Ngang hàng với bác sĩ Tống.

Tống Lê ngơ ngác ngẩn đầu lên, nhất thời không hiểu cậu ta đang nói gì.

“Đi hạ nhiệt đi.” Thịnh Mục Từ không thèm để ý đến cậu ta, đem đôi chân dài đặt ra khỏi chăn, khó nhọc xoay người sang trái một chút, đổi thành tư thế nằm nghiêng.