Chương 6: Mùi hương

Tiếng của cô cũng không thay đổi bao nhiêu.

Chín năm nay, anh chỉ nghe thấy cô gọi anh như vậy trong mơ, mỗi một tiếng đều mơ hồ không rõ.

Quá mức rõ ràng ngay lập tức, sẽ làm người có cảm giác là ảo giác.

Đêm đó... Không chỉ là mơ.

Chờ gió thổi vào mặt anh đến có chút căng chặt, thần trí thanh tỉnh, anh mới đóng cửa sổ xe lại: "Trở về khi nào?"

"Mấy ngày hôm trước."

"Làm sao không nói cho anh?"

"Đang bận." Tống Thụy cười: "Đúng rồi, nghe nói anh làm kiểm sát trưởng. Mặc Thiên Cập, chúc mừng anh nhé, làm kiểm sát trưởng có phải rất bận hay không? Chờ có thời gian rảnh em mời anh ăn cơm."

"Bây giờ anh rảnh."

Anh dừng xe bên ngoài hiệu sách, trời đêm nay không mưa, bóng đêm như nước.

Mặc Thiên Cập ngước mắt, phảng phất như muốn nhìn xuyên qua bức tường tầng 3: "Em xuống đi."

Trước kia đều là Tống Thụy chạy đuổi theo phía sau anh, chưa từng có thói quen để Mặc Thiên Cập chờ, nhưng lần này cô kéo dài mười phút.

Trần Vũ Phồn nhìn cô đi giày ra ngoài, bất ngờ nói: "Không phải nói muốn lạnh nhạt với anh ấy một thời gian sao?"

Cô ấy còn tưởng rằng cô có thể kiên nhẫn bao nhiêu, kết quả còn không đến một ngày.

Tống Thụy đi giày vào, quay đầu lại dựa vào cạnh cửa cười: "Mười phút không tính sao?"

Trần Vũ Phồn không tỏ ý kiến, dùng sự im lặng để cô tự mình cân nhắc.

Cô kéo dài mười phút, quần áo cũng không đổi, đêm thu se lạnh, Tống Thụy chỉ khoác một chiếc áo sơ mi bên ngoài váy ngủ, phía dưới trơn bóng.

Nếu có thể nói, thậm chí Mặc Thiên Cập còn nghi ngờ đến giày cô cũng không muốn đi.

Một đôi dép lào dưới chân, ngón chân sáng bóng lộ ra, Mặc nhíu mày trong nháy mắt.

"Lại đây." Anh nói.

Tống Thụy bất động: "Sao anh không qua đây."

Anh cứng đờ không nói lời nào, đứng ở đó giống cây, cao gầy, ngay ngắn, chịu gió thu ban đêm, cứng cỏi lại im lặng.

Mặc Thiên Cập từ trước đến nay đều không phải loại hình chủ động, ngoại trừ tỏ tình chính thức ở bên nhau, dắt tay, hôn môi thậm chí là làʍ ŧìиɦ, đều là cô chủ động đề ra. Tống Thụy không tin người kiêu ngạo thanh cao như anh sẽ chủ động đi một bước này.

Nhưng mà cô đã đoán sai.

Mặc Thiên Cập cởϊ áσ khoác trên người, cánh tay dài duỗi ra khoá cô lại trong l*иg ngực, không chờ cô phản ứng, người đã bị bế lên trên không, nhét vào bên trong xe.

Anh chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao, Tống Thụy hỏi anh đi đâu.

Vấn đề này dường như là ở anh, bởi vì anh chỉ là không muốn thấy cô đứng trong gió.

"Sao anh biết em ở chỗ này?"

"Hôm trước chúng ta từng gặp."

Cô có chút kinh ngạc: "Anh nhìn thấy?"

Không có ác ý gì, chính là kỳ lạ sao bệnh quáng gà của anh được trị hết, cô nhớ rõ tính bẩm sinh không dễ dàng trị được như vậy.

"Không." Anh nhàn nhạt giải thích: "Anh nhớ rõ mùi hương của em."